Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 274




''Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh! Ta làm sao mà so bì với đại vương gia, tiền của đệ ấy là dùng hoài không hết còn trẫm thu chi phải cân đo đong đếm một cách rất chi li, đã thế hoàng hậu nương nương lại sợ ta tiêu sài hoang phí nên lâu lâu mới cấp cho ta chút tiền!'' - Hoàng thượng buồn rầu.

''Vậy tiền đâu mà bệ hạ giấu vào quỹ đen thế?'' - Tiểu công công thăm dò.

''Cái này do các vương gia lâu lâu biếu cho trẫm chút đỉnh, trẫm để dành lại có gì mua kẹo ăn nữa chứ!'' - Hoàng thượng thao tác giấu tiền cực kì nhanh.

Ngay khi nhận được bánh vương gia đi về vương phủ với tâm trạng vui vẻ. Như một thói quen mỗi lần đi từ ngoài về Đằng Cảnh luôn luôn tắm gội sạch sẽ mới đến gặp Lam Ninh.

''Vương phi đang làm gì thế?'' - Đằng Cảnh hỏi A Tịnh.

''Hồi vương gia, vương phi vừa mới ngủ!'' - A Tịnh giúp Đằng Cảnh cất quần áo.

''Ngươi đem gói bánh này cất xuống bếp khi nào vương phi dậy thì hâm nóng lại mang lên cho vương phi!''

''Ngài đi gặp hoàng thượng có chuyện gì thế ạ?''

''Chuẩn bị tiếp đón các đoàn sứ giả từ các nước đến! Lần này ta cảm thấy là một cuộc gặp gỡ sẽ phủ đầy sống gió!'' - Đằng Cảnh trầm tư.

Vương gia vừa nói dứt lời thì A Tú từ đâu xuất hiện trên người đầy bùn bẩn, lại còn bốc mùi hôi thối.

''Ngươi đi tắm trước đi rồi có chuyện gì đến báo ta sau!'' - Đằng Cảnh đi ra xa.

A Tú tắm qua bốn bồn nước cùng cả ba lọ nước thơm mới hết cái mùi kinh khủng này. Lúc này A Tú đi vào đã thấy vương gia ngồi đợi mình ở ngay bàn.

''Thưa vương gia, chuyện là sáng nay vừa tờ mờ sáng người bên phòng thái tử báo Khánh công công bị sốt cao nhờ thuộc hạ chăm sóc thái tử. Và chuyện sẽ không có gì nếu thái tử không đòi đi ra chuồng ngựa thăm chiến mã của người!'' - A Tú tức giận.

Nói đến đây thì cả A Tịnh và vương gia đều hiểu vì sao A Tú người ngợm nhìn không ra. Trẻ con có đứa thì trầm tính có đứa thì hiếu động, riêng bánh bao nhỏ thì có cả hai tính cách. Lúc ở với Lam Ninh thì như một con mèo bé nhỏ ngoan ngoãn vâng lời, còn khi ở với người khác thì là một cáo con gian manh.

''Vương gia phải làm chủ cho thuộc hạ nếu cứ bị đàn áp tinh thần thế này mãi chắc thuộc hạ xin ra biên cảnh luôn quá!'' - A Tú lấy khăn tay từ trong thắt lưng ra chậm nước mắt.

Đằng Cảnh như quá quen với mấy cái chiêu trò mè nheo này của A Tú và tiểu Trúc với môt mục đích là tăng lương.

''Được rồi, tháng này ta tăng lương cho ngươi dừng  cái hành động này ngay lập tức!'' - Đằng Cảnh cảm thấy hoảng sợ.

Ồn ào cả một ngày Lam Ninh cảm thấy rất mệt ngủ vô cùng say và không thấy giấc mơ kia nên khi ngủ dậy cũng không cảm thấy mệt.

Đằng Cảnh đẩy cửa đi vào nhè nhẹ thấy một bé thỏ con nằm cuộn trong một đống gối chăn. Vương gia đến gần một cách chậm rãi, chỉnh đầu Lam Ninh nằm lại gối.

''Ngủ mà cũng đáng yêu thế này! Nhìn nàng như thế này làm người khác có ý đồ bất chính đấy!'' - Đằng Cảnh nhẹ nhàng trèo lên giường.

Hành động của Đằng Cảnh làm vương phi trở mình cử động, lặp tức vương gia dừng ngay lại nhìn thế này giống con sói đang từ từ tiếp cận con mồi.

''Nàng cũng khá nhạy cảm nhưng thay vì nàng gối đầu lên tay bổn vương, nàng phải mở mắt ra kề dao vào cổ kẻ có ý đồ bất chính chứ!'' - Đằng Cảnh nhìn chăm chăm vào Lam Ninh.

Đằng Cảnh vẫn để tay ngay đầu Lam Ninh còn cơ thể nhích lên từ từ tiến sát lại gần và nằm xuống cạnh Lam Ninh.

''Ngủ ngoan thật! Nhìn nàng bây giờ ta lại nhớ lại lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng cũng nằm ngủ như thế nhưng sao lúc đó ta lại cảm thấy chán ghét nàng như vậy! Nghĩ lại ta thấy mình ngu ngốc thật!'' - Đằng Cảnh tự trách bản thân.

''Thế bây giờ có muốn chuộc lỗi lại không?'' - Lam Ninh nhìn qua Đằng Cảnh.

Đằng Cảnh giật mình khi nghe tiếng Lam Ninh, chẳng lẽ từ này giờ cô ấy giả vờ ngủ vậy bao nhiêu lời sến súa từ miệng vương gia, vương phi đều nghe thấy.

''Nàng dậy từ lúc nào!'' - Đằng Cảnh ngượng ngùng.

''Cũng chỉ mới đây thôi, hình như ngay từ lúc có người tự nói bản thân mình thật ngốc!''

''Nàng cứ xem như ta chưa nói gì, ta gọi người mang bánh ngọt lên cho nàng!'' - Đằng Cảnh vội đứng dậy và đi.

Lam Ninh thấy mặc Đằng Cảnh đỏ bừng đến tai cũng đỏ nên cũng không chọc ghẹo gì thêm.

''Con của ta ơi! Con làm ơn đừng quấy để mẫu thân con còn ăn chút gì, đã hai ngày nay không có cái gì trong bụng rồi!'' - Đằng Khương Phong nói với bụng bầu của Phỉ Lan.

Do đầu thai kì Phỉ Lan bắt đầu ốm nghén, cứ ăn gì vào là nôn ra hết chỉ uống nước cầm hơi. Đằng Khương Phong cảm thấy xót xa, mời thái y đến khám nhưng người mang thai làm sao uống được thuốc gì ảnh hưởng đến thai nhi.

''Sao lại trùng hợp lúc này Cận Nhị lại ra ngoài xử lý công vụ, vương phi của ta sao đây!'' - Đằng Khương Phong không giữ nổi bình tĩnh.