Lam Ninh với tiểu Phấn ngồi nghe tiểu Trúc vạch màn sự thật thì vô cùng ngượng ngịu đã nói đúng lại còn nói to.
"Muội đã nói chuyện này với ai rồi?'' - Lam Ninh đỏ mặt.
''Muội chỉ mới nói với Cận Nhị, Bảo Thạch à còn có tứ vương gia nữa!'' - Tiểu Trúc hồn nhiên đáp.
Cả vương phi cùng tiểu Phấn nghe xong như hồn lìa khỏi xác, nói với Bảo Thạch và Đằng Dung Khoán thì khác nào là nói hết với toàn dân thiên hạ rồi. Đâu phải bình thường mà Bảo Thạch lên làm quốc sư được vương gia tín nhiệm và cũng đâu phải tứ vương gia nào cũng được cử đi gặp gỡ các nước láng giềng.
Bảo sao lúc nãy Bảo Thạch vào nhìn vương phi bằng ánh mắt đó thì ra là vào chỉ để xem xét tình hình cụ thể rồi đi ra ngoài ''tám chuyện'' với người khác.
Đằng Cảnh đi gần đến chánh điện thì đột nhiên dừng lại cảm thấy không an tâm khi để Lam Ninh ở lại. Nếu như Lam Ninh muốn được ra ngoài hóng gió hay ngắm hoa thì tiểu Phấn sao làm bế được, còn tiểu Trúc tính tình thô lỗ nói lời làm ảnh hưởng đến tâm tình của vương phi thì sao bao nhiêu nỗi lo xuất hiện dồn dập khiến vương gia không thể không lo.
''Vương gia sao thế?'' - A Tịnh quan sát.
Đằng Cảnh nhìn qua A Tịnh xem xét một hồi để tìm phương án giải quyết. Vương gia để ý lúc nào không có mình ở gần vương phi là thế nào cũng xảy ra chuyện.
''Ngươi có cảm thấy gần đây ta có dấu hiệu đa sầu đa cảm không? Lúc nào trong tâm trí ta cũng lo lắng sợ điều này điều kia xảy ra với vương phi!'' - Đằng Cảnh trầm tư.
''Thật sự là gần đây người quan tâm vương phi nhiều hơn trước nhưng thuộc hạ thấy người hay lo lắng sợ sệt nhiều vấn đề rất kì quặc!'' - A Tịnh hơi ngập ngừng.
''Kì quặc?'' - Đằng Cảnh khó hiểu.
''Kiểu lo lắng thái quá lên chuyện bé xé ra to, những điều này vương gia đừng quá để tâm sẽ khiến người ngày một suy nghĩ bi quan hơn và vương phi cũng không được thoải mái!'' - A Tịnh góp chút ý kiến.
Đằng Cảnh lại suy nghĩ một lúc về câu nói của A Tịnh nhưng rồi người lại cảm thấy phải có người về trông Lam Ninh mới an tâm được.
''Ngươi về chăm sóc vương phi, nếu có vấn đề gì thì để tiểu Trúc qua báo ta không được rời xa vương phi dù chỉ nửa bước!'' - Đằng Cảnh dặn dò cẩn thận.
''Tuân lệnh vương gia!'' - A Tịnh biến mất ngay lập tức.
Mệnh lệnh của vương gia là tuyệt đối, góp ý thì góp ý nhưng vương gia muốn gì thì phải thực hiện ngay. Bên trong hoàng thượng đợi đại vương gia lâu quá cũng sốt ruột phái tiểu thái giám ra xem đệ mình đi tới đâu rồi.
''A đại vương, đại vương! Ngài đây rồi bệ hạ đang rất ngóng chờ người ạ!'' - Tiểu thái giám chạy thục mạng.
''Gọi đầy đủ!'' - Đằng Cảnh lại chuyển về gương mặt lạnh như băng.
''Nô tài xin lỗi đại vương gia, nô tài thấy ngài nên vui quá không tránh khỏi việc thất trách!'' - Tiểu thái giám thu mình lại.
Đằng Cảnh cùng tiểu thái giám đi từ từ vào trong với thái độ bình tĩnh không có gì là phải gấp. Còn tiểu thái giám thì có dấu hiệu mất kiên nhẫn nhưng không dám hối thúc đại ma vương.
''Bệ hạ của ngươi đúng là nhàn rỗi thật! Có tẩu tẩu, có thái tử và bây giờ mang song thai đáng lẽ phải vô cùng bận rộn!''
''Không đâu ạ! Bệ hạ rất bận người phải chia thời gian ra từng khoản nhỏ để lo chu toàn mọi thứ! Nhưng do gần đây nương nương ở bênh cạnh công chúa có rất nhiều người chăm sóc không có chỗ cho bệ hạ chen chân vào. Với lại từ khi vương phi trở về thì thái tử cũng về vương phủ nên bệ hạ cũng không có dịp chơi đùa với thái tử nữa!'' - Tiểu thái giám nói liên tục.
Vương gia ngẫm nghỉ thấy cũng có phần lí nên không truy xét vấn đề này nữa.
''Thế lần này triệu tập chúng ta vào cung gấp như thế là có chuyện gì quan trọng?''
''Dạ bệ hạ chỉ triệu tập một mình đại vương gia!'' - Tiểu thái giám sợ đến mức cà lâm luôn.
Bao nhiêu huynh đệ mà sao lại triệu một mình Đằng Cảnh vào cung, trong khi người ta đang chăm vợ ở nhà cùng bao nhiêu công lên việc xuống.
''Thưa vương gia vì hiện tại tam vương gia và ngũ vương gia đang bận lo hôn sự ạ!'' - Tiểu thái giám hoảng sợ.
''Bệ hạ của các ngươi ăn phải gan hùm à! Ta cũng bận sao không nghĩ cho ta!'' - Đằng Cảnh lần tức giận.
''Xin vương gia bớt giận! Chuyện cũng gấp rút quá, bệ hạ cũng không còn phương án nào khác ngài cần sự trợ giúp của đại vương gia!''
Đằng Cảnh chuẩn bị rời đi thì bị tiểu thái giám quỳ xuống ôm chặt chân lại, dùng ánh mắt rơm rớm nước mắt xin chút lòng từ bi.
''Đúng rồi, nhà bếp có một món bánh vô cùng đặc biệt khắp Du quốc này không ai có cả do tứ vương gia thu thập từ nước khác!''
''Ý ngươi muốn gì?'' - Đằng Cảnh đứng lại.
''Nô tài chỉ xin vương gia ở lại một chút với bệ hạ, thần sẽ xuống bếp kêu người làm gấp thứ bánh đó. Thần biết vương phi rất thích bánh ngọt, vương gia mang một món một chút ngọt ngào về tặng cho vương phi thì vương phi lại càng yêu người hơn nữa!'' - Tiểu thái giám buông lời nịnh nọt.
Đằng Cảnh nghe thấy lời của tên thái giám bé nhỏ này cũng hay làm tăng lên thiện cảm Lam Ninh dành cho mình.
''Điều ngươi nói là sự thật?'' - Đằng Cảnh thăm dò.
''Nô tài không dám nửa phần gian dối!'' - Tiểu thái giám làm mặt nghiêm túc.
''Được ta sẽ vào bàn công việc, ngươi chuẩn bị món đồ ngọt đó cho ta!'' - Đằng Cảnh tâm tình vui vẻ bước vào.