Sau đó A Tịnh đã lặng lẽ rời đi nếu bây giờ tiểu Phấn tỉnh lại mà người đầu tiên cô ấy thấy là A Tịnh thì chắc cô ấy sẽ vô cùng tức giận.
“Ta xin lỗi!” – A Tịnh nhẹ nhàng bước ra ngoài và khép cửa lại.
Thời gian Lam Ninh đi cũng đã rất lâu rồi, cha nhỏ rất nhớ cô hoàn toàn không có một cuộc gọi hay một lần liên lạc nào.
“Cháu gái lớn rồi khi ra đi không hề nhớ đến người chú già này nữa!” – Cha nhỏ thở dài.
“Con nói thế rồi ông già như ta thì thế nào, lúc trước con đỡ để cho thỏ nhỏ rời đi mà giờ trách gì!” – Ông nội cũng lộ vẻ mặt buồn.
“Nhưng Lam Ninh dùng vẻ mặt đáng thương đó, sao con nở! Nếu là cha, cha có cho con bé đi không?”
“Ờ…thì cho! Cháu ta khi muốn bất cứ thứ gì ta đều sẽ cố gắng thực hiện!” – Vẻ mặt tự hào.
“Thì đó, con cũng giống cha mà!”
Hai người đàn ông nhìn nhau với vẻ mặt bất lực, ai biểu Lam Ninh là thỏ nhỏ của cả gia tộc còn là cháu gái độc nhất.
“Biết vậy lúc trước con ráng sinh ra một tiểu công chúa, có phải bây giờ an ủi phần nào không!” – Cha nhỏ ngồi than thân trách phận
“Con có cố gắng đến mấy cũng chỉ ra con trai thôi và ta cũng thế có cố như thế cũng toàn con trai!” – Ông nội ngồi than thở cuộc đời bạc bẽo.
Trong căn phòng đặc biệt nơi bức tranh huyền ảo đang ở đó, cô gái ấy như đang rất hạnh phúc người đứng gần có thể cảm nhận được cô ấy đang mỉm cười rất tươi.
"Hôm nay Đằng Cảnh không lên triều à!" - Hoàng thượng hỏi trưởng công công.
"Thưa bệ hạ không ạ! Thần nghe các tiểu công công báo lại là hôm nay vương gia tham gia học một lớp nữ công gia cháng, để sau này biết cách chăm sóc vương phi ạ!"
"Tên đó mà học được gì, một người kiên trì và biết kiềm chế như trẫm còn không học được huống hồ gì một người nóng tính như đệ ấy!" - Hoàng thượng cười khi dễ.
"Chuyện này thần chưa tìm hiểu kỹ nữa ạ! Người đứng lớp giảng dạy đại vương gia là trưởng ma ma ạ! Ngoài ra còn có đại thị vệ A Tịnh, tam vương gia, ngũ vương gia và tứ vương gia cảm thấy thú vị cũng theo học nữa ạ!"
"Nhiều đến thế à! Trẫm nghĩ mình tam đệ đậu thôi những người còn lại đều rớt! Mà các đệ ấy tính thành thân cùng lúc cho đông vui hay sao mà học một lượt thế?" - Hoàng thượng tò mò.
"Hồi bệ hạ, thần cũng không nắm bắt kịp thông tin sau buổi thượng triều này thần sẽ tìm hiểu!"
Từ nãy đến giờ hoàng thượng không hề quan tâm là mình vẫn đang thượng triều. Đối với người lúc nào Đằng Cảnh cũng có sức hút mãng liệt hơn hôm nay còn được cộng hưởng thêm một tin tức thú vị, người nhiều chuyện như hoàng thượng sao có thể bỏ qua được.
"Vương gia dùng lực quá nhiều nhẹ chút! Trang phục của vương phi làm từ sợi tơ tầm rất dễ bị rách và dễ bay mày người phải nhẹ tay!" - Trưởng ma ma khẽ vào tay Đằng Cảnh.
Vương gia vẫn không để ý tập trung vào việc giặt giũ, ngài ấy dần nhẹ lại kiểm soát được lực tay của hai bàn tay mình.
"Làm như thị vệ A Tịnh đúng rồi đấy!" - Trưởng ma ma khen ngợi A Tịnh.
Mọi ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía A Tịnh, đúng là đệ nhất thị vệ có khác cái gì cũng thông thạo hơn người.
"Tam vương gia quá nhẹ, phải mạnh hơn một chút giặt như thế không đánh bay vế bẩn được!"
"Ngũ vương gia đang đánh nhau với ai sao? Giặt như thế trang phục chỉ mặc đúng một lần rồi bỏ đấy!" - Ma ma thở dài.
"Tứ vương gia học rất nghiêm túc nhưng ngài nên chú ý hình tượng, nước văng lên cả đầu!" - Trưởng ma ma cố gắng nhịn cười.
Cuộc sống khi chuẩn bị có vợ nó không dễ dàng một chút nào và sau khi lấy vợ nó cũng không màu hường như bao người tưởng tượng.
"Bây giờ cả vương phủ đang tất bật làm việc, thời cơ này vô cùng phủ hợp để mình đi xem vương gia làm việc!" - Hoa Thúy lén lút!
Hoa Thúy nào có biết và nào có hay, cả vương gia cùng vương phủ đều đang rất bận nhưng nữ chủ nhân của vương phủ thì lại đang rất rãnh. Bây giờ Lam Ninh đang ngồi vắt vẻo trên cây ăn nho cùng bánh bao nhỏ, nơi đây là chỗ hẹn hò mới mà tiểu Trúc mới chỉ điểm.
"Con báng bèo đó đi đâu thế nhỉ?" - Tiểu Trúc nhìn theo.
"Thúc mẫu con nghĩ cô ta đi tìm thúc thúc ạ!"
"Ta cũng muốn gặp cô ta sau bao chuyện xảy ra chúng ta cũng cần phân rõ nhưng hiện tại ta đang muốn hóng gió một xíu! Cứ để cô ta tham quan một chút, sẽ có người thay ta tiếp cô ta!" - Gương mặt Lam Ninh vô cùng hưởng thụ.
"Kì lạ, lần trước mình chỉ đi một đường là tới sau lần này cứ đi vòng vòng tìm hoài mà không thấy! Cứ đi như vậy hoài thế nào cũng bị phát hiện!" - Hoa Thúy rón rén.
Cô ta bước vào một căn phòng, khép cửa lại nhưng không ngờ vừa quay lưng ra gặp ngay gương mặt thân quen.
"Con chồn hôi chết tiệt, ngươi đang tính làm gì?" - Lạc rang hét vào mặt Hoa Thúy.