Từ lúc vương gia cùng vương phi đến, tiểu Phấn đã vô cùng sợ cảm giác giống như bản thân đi hẹn hò với trai bị cha mẹ bắt gặp, lại càng đáng sợ hơn là cha mẹ mình không la mắng hay nói gì mà còn tiếp tay cho cuộc hẹn nữa.
“Đã đỡ hơn chưa!” – A Tịnh nói nho nhỏ với tiểu Phấn.
“Sự thanh bạch của ta, ta muốn đi đầu thai ngay và luôn! Không thể tưởng tượng được cuộc đời này ta bị một tên thối nam nhân hôn, còn hôn tận hai lần!” – Tiểu Phấn nghiếng răng.
“Thối nam nhân!” – A Tịnh lại cảm thấy tức giận.
Lam Ninh đi về phòng với tâm tình vô cùng vui đi tung tăng mà quên mất Đằng Cảnh đang đi cạnh bên mình. Nhưng trong vương gia có vẻ đang suy nghĩ chuyện gì nên cũng không để ý.
“Ta không ngờ A Tịnh lại bạo dạn như thế! Người cao ngạo như tiểu Phấn mà cũng chịu thua A Tịnh!”
“Ta cũng không ngờ một người nghiêm túc như A Tịnh lại có thể làm ra chuyện như vậy, thật quá bất ngờ!” – Đằng Cảnh vẫn đâm chiêu suy nghĩ.
Lam Ninh ngồi bẹp xuống giường theo một thói quen mỗi khi trở về phòng, tiếp sau đó là gác chân này lên chân kia để cởi giày ra. Sau khi vương phi cởi giày xong tiếp theo là sẽ ném nó đi, đó là một cách giải tỏa sự mệt mỗi sau một ngày làm việc và cô làm như thế vì xung quanh có rất nhiều sẽ dọn dẹp giúp vương phi.
Bây giờ nơi đây là đâu? Là phòng của đại vương gia Đằng Cảnh, người phục vụ duy nhất là A Tịnh nhưng bây giờ cậu ấy đang đi theo tiếng gọi của con tim nên bây giờ Lam Ninh có quăng đồ như thế nào thì chỉ có một mình Đằng Cảnh nhặt về.
“Nếu như hai người đó đến với nhau thì sẽ có một cái đám cưới hoành tráng!” – Lam Ninh ngồi lắc lư.
“Đám cưới?” – Đằng Cảnh tỏ vẻ khó hiểu.
“À đó là lễ thành hôn á, nơi ta gọi là đám cưới cho gần gũi á!” – Lam Ninh giải thích.
“Nhưng nàng không biết đó thôi! Nơi này quy định chủ tử phải thành hôn trước rồi mới đến lượt những người khác!” – Đằng Cảnh nói tỉnh bơ.
“Có chuyện đó nữa hả! Không thay đổi được sao?” – Lam Ninh ngạc nhiên.
Chuyện này do chính Đằng Cảnh bịa ra cách đây khoảng mấy giây, chuyện vương phủ không có nổi một đám cưới này vì nơi đây toàn nam nhân, nếu cưới nhau ai là chồng ai sẽ là vợ.
Mục đích chủ yếu của Đằng Cảnh là muốn hối thúc việc Lam Ninh đồng ý kết hôn với mình nhưng nhìn mặt Lam Ninh có vẻ không nghĩ đến chuyện đó.
“Chúng ta đã hơi quá vội vàng, thôi cứ để đôi trẻ tìm hiểu một chút!” – Lam Ninh nằm xuống giường và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Phấn sau một lúc lấy lại tinh thần cũng dùng hết năng lượng trong cơ thể tống A Tịnh đi ra và đóng cửa lại cái sầm. Nhưng thanh kiếm của A Tịnh vẫn ở trong ở trong phòng, vừa nhìn thấy tiểu Phấn vô cùng tức muốn đem nó đi nung ngay nhưng đây là vật vương gia ban tặng không thể làm gì.
“Tiểu Phấn, ta…!” – A Tịnh đứng bên ngoài gọi vào.
“Trả cho ngươi tên biến thái chết tiệt!” – Tiểu Phấn quăng thanh kiếm vô người A Tịnh.
Chuyện tình ngang trái của cặp đôi chỉ mới đi vào giai đoạn mở đầu nhưng có dấu hiệu sắp kết thúc do cái tính tình ngang ngược thích làm gì thì làm không hỏi ý kiến người ta trước. Người ta nói đâu có sai “chủ nào thì tớ nấy”!
Sau một ngày học tập chăm chỉ từ thơ văn đến luyện võ nhưng cả người của bánh bao nhỏ vẫn tràn trề năng lượng. Sau khi đã tắm gọi và ăn uống đầy đủ, thái tử cùng với Khánh công công đi dạo mát.
“Thái tử, trong vẻ mặt người vẫn lo lắng điều gì?” – Khánh công công tay cầm khăn, tai cầm giỏ trái cây cho bánh bao nhỏ.
“Nếu một người phụ nữ xấu xa xuất hiện làm ngăn cách mối tình của hai người thì ta nên làm gì? – Bánh bao nhỏ trầm tư.
“Một nữn nhân chia rẻ tình cảm người khác thì cần phải loại bỏ!”
“Đúng phải loại bỏ, bây giờ chúng ta đi loại bỏ nữ nhân đó! Nhưng chúng ta sức người có hạn, một đứa trẻ và một ông già không thể có đủ sức kháng cự phải đi tim đồng minh!” – Bánh bao nhỏ chuẩn bị tư thế sẵn sàng chạy.
“Thái tử dù có tức giận như thế nào, người cũng phải đi chậm lại chờ thần, thần lâu ngày không chạy lại phải tập quen từ từ!” – Khánh công công chuẩn bị tinh thần.
“Yên tâm ạ!” – Bánh bao nhỏ chạy chậm lại.
Đồng minh mà thái tử Minh Đan nhắc đến không phải tiểu Trúc hay Phỉ Lan mà là Lạc rang. Sau vụ long trời lỡ đất hôm trước, danh tiếng của Lạc rang được khẳng định trên sàn đấu.
Chừng khi nào mà Hoa Thúy không còn ở đây và không còn bám lấy chân của Đằng Cảnh thì cô ta mới được sống yên ổn. Tình hình hiện tại thì không thấy Hoa Thúy có dấu hiệu buôn bỏ mà còn ngày một lấn tới.
“Sao trông con có vẻ trầm tư thế?” – Chú bếp đang bầm thịt.
“Mấy ngày nay vương phi ăn ít quá, người có quá nhiều công việc làm mệt xong ăn cũng không ngon! Con sợ cơ thể người không chịu nổi!” – Lạc rang thở dài.
“Ta cũng đã cố gắng thay đổi món liên tục nhưng người vẫn ăn ít!” – Chú bếp dừng lại nhìn qua mâm đồ ăn
“Đêm hôm đó chúng ta đã cố gắng để vương gia “dụ” vương phi ăn nhưng người chỉ ăn chút ít cũng buông đũa! Cháu nghỉ chỉ có trẻ con mới biếng ăn ai ngờ người lớn cũng biếng ăn nữa!”