Bây giờ trong mắt đại vương gia chỉ có một kẻ thù đó là Kỵ Danh còn khung cảnh bên ngoài ai muốn làm gì thì làm. Người trong cuộc như Lam Ninh cũng không biết chen vô như thế nào, thật sự lúc đầu Lam Ninh chỉ suy nghĩ là chủ soái Hỏa lan quốc có lòng đến thăm mà bây giờ Lam Ninh cũng danh chính ngôn thuận là vương phi của Du quốc thì phải cũng phải có lòng hiếu khách. Hiện tại Lam Ninh cũng hơi bức bối trong người nên có bạn đến chơi cũng vui vẻ nhưng không ngờ hai người đàn ông này gặp nhau như băng với lửa.
“Vương phi, bây giờ phải làm gì ạ?” – Tiểu Phấn lúng túng.
“Bây giờ ai biết làm sao, ai biết làm sao bây giờ, làm sao...ai biết...bây giờ!” – Lam Ninh líu cả lưỡi.
Tiểu Phấn thấy vương phi cũng lúng túng nên đành dìu cô ấy qua ghế ngồi, tay rót ly trà nhưng sợ trà nóng sẽ phỏng lưỡi nên đứng thổi cho nguội. Sau khi uống nước, Lam Ninh đã lấy lại bình tĩnh bây giờ cần đi xử lý hai con người kia.
“Vương gia?” – A Tịnh giật mình.
“Ơ, chủ soái?” – Bạch Lâm hết hồn.
Lam Ninh vô cùng tức giận vì cứ chen vào cứ bị đẩy ra cuối cùng cô ấy “đá đít” Đằng Cảnh cùng Kỵ Danh ra ngoài cửa. Bên ngoài có cả A Tịnh, A Tú, Bạch Lâm còn đằng xa Bảo Thạch cùng Cận Nhị đang chạy lại.
. Truyện Phương Tây
“Vương gia, người không sao chứ?” – A Tịnh đỡ Đằng Cảnh đứng lên.
Kỵ Danh bên kia sức khỏe đầy đủ nên tự đứng lên được còn Đằng Cảnh sức cùng lực kiệt nên phải cần sự hỗ trợ. Khi hai bên đã ổn định lại bắt đầu sáp lá cà cuộc chiến của những người đàn ông tập hai.
“Tại ngươi, ta đang nói chuyện vui vẻ với Lam Ninh ngươi đi vào làm lớn chuyện để giờ ta phải bị ném ra ngoài đây!” – Kỵ Danh tức giận trách móc.
“Tên vương phi ta mà ngươi dám gọi thẳng ra, lâu ngày gặp lại gan ngươi ngày càng lớn!” – Đằng Cảnh nổi trận lôi đình.
“Thưa vương phi!” – Tiểu Phấn nhìn qua cửa sổ.
“Hai người đó dư năng lượng cứ để họ cãi nhau, ta quá mệt mõi rồi!” – Lam Ninh sầu não.
Sau đó Lam Ninh cùng tiểu Phấn đi đến nơi khác để tránh cái nơi thị phi ồn ào này và tất nhiên bằng lối đi khác và địa điểm vương phi sẽ đến chính là phòng thuốc.
Bên trong phủ công chúa, Hoa Thúy nghe ngóng đượ thông tin nhưng thông tin cô ta nghe được không đầu không đuôi gì cả chỉ nghe được là vương phi có nam nhân khác, Hoa Thúy trong bụng vui như mở cờ.
“Chỉ cần để hai người đó bên nhau thì mình sẽ đường đường chính chính trở thành vương phi không cần phải làm một trắc phi bé nhỏ!” – Hoa Thúy nở một nụ cười gian tà.
Nhưng cô ta qua đánh giá cao bản thân khi nơi đây là phủ công chúa còn đặc biệt hơn toàn bộ từng câu chữ của cô ấy đều được Mộng Tranh nghe rõ. Chắc mọi người cũng thắc mắc sao cô ấy lại ở trên đó, vì cô ấy đang lẫn trốn tam vương gia.
Trời gần tối, Hoa Thúy lại lẻn ra ngoài không biết phủ công chúa canh gác như thế nào mà cô ta cứ ra ngoài hoài làm ăn vô cùng thất trách nhưng bên ngoài đều có tai mắt giám sát miễn sao không vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Đến gần vương phủ thì nơi đây lại còn được canh gác chặt chẽ hơn nữa, mỗi bước đi của Hoa Thúy đều có nhiều ánh mắt nhìn theo.
“Dễ dàng như trở bàn tay!” – Hoa Thúy vô cùng tự tin.
Đêm nay vương phi đi dạo đêm bên cung chính cùng với hoàng hậu và bánh bao nhỏ nên tình hình ở vương phủ sẽ do Bảo Thạch quản lý.
“Con bánh bèo đó nghĩ thế là hay!” – Bảo Thạch đứng bên ngoài quan sát.
Càng ngày nhìn quốc sư càng xéo xắt gặp việc đi cùng vương phi suốt nên học theo cách nói chuyện của vương phi nên Bảo Thạch thanh lịch nhẹ nhàng đã chết rồi.
Hoa Thúy bỏ một thứ bột gì đó vào trong giếng nước nấu ăn của vương phủ cô ta muốn đầu độc cả vương phủ luôn sao, mà hình như cô ta không nghiên cứu kỹ tình hình là cái giếng này đang trong quá trình tu sửa nên không có ai sử dụng, lần này Hoa Thúy đi coi như công cốc rồi.
Đợi đến khi Hoa Thúy rời đi Bảo Thạch chuẩn bị đưa người đến thu thập bằng chứng cũng như dọn dẹp lại nơi đây, tránh bứt dây động rừng nên bây giờ cứ im lặng xử lý đợi nhiều nhiều rồi báo lại vương phi.
“Ây da, khát nước quá! Lần này mình thắng đậm quá bây giờ có nhiều tiền quá tự dưng không biết làm gì! – Tiểu Trúc chạy tung tăng đến.
“Muội lại đi tổ chức đánh bài trong doanh trại sao? Vương phi đã cấm muội không được chơi nữa mà!” – Bảo Thạch nhắn nhở.
“Không đâu nha, muội là một đứa cực kì nghe lời vương phi nên không đánh bài trong trại, lần này muội tổ chức chơi ném lon nhưng họ chơi kém quá muội thắng hết!”
Thấy Bảo Thạch cầm ly nước trên tay, tiểu Trúc cứ nghĩ là một ly nước bình thường nhanh chóng cầm lên một hơi uống sạch và trả lại ly cho quốc sư.
“Tiểu Trúc, tiểu Trúc!” – Bảo Thạch kêu trong bất lực.
“Tiểu Trúc, cô đứng lại cho ta! Thắng rồi thì trả nợ đi chứ!” – A Tú chạy theo.
"