Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 192




Ấy thế mà trong nhóm người đang ngồi ở dưới xuất hiện một ánh mắt sắc lẻm như đang toan tính chuyện gì.

Một đêm vương gia không có trong vương phủ mọi thứ vẫn vận hành theo trật tự của nó. Mọi người vẫn bình thường vì mọi người đã quen vì khi trước vương gia đi chinh chiến ngoài sa trường, cả năm chắc chỉ ở nhà được vài ngày.

Lam Ninh cũng bình thường, bây giờ cô ấy đang chơi bài với mọi người. Theo tình hình thì thấy:

“Tỷ tỷ ơi, nhường muội một ván được không, chân muội không còn biết cảm giác gì luôn!” – Tiểu Trúc quỳ trong đau khổ.

“Có chơi, có chịu! Xin xỏ gì quỳ thẳng lên!” – Lam Ninh giương giương tự đắc.

“Lúc đầu cô là người rủ mọi người chơi mà! Nếu mà là cược tiền thì nãy giờ tán gia bại sản rồi!” – A Tú đỡ lời Lam Ninh.

“Đệ thật sự không biết chơi hay để đệ quỳ giúp tỷ một ván!” – Lạc rang an ủi tiểu Trúc.

“Đệ thôi đi, đệ cứ luôn miệng nói không biết chơi mà ta quỳ cũng do thua đệ đấy!” – Tiểu Trúc tức tối.

Ai cũng vui chỉ riêng Bảo Thạch đang đau khổ trong thư phòng của vương gia. Hình như quốc sư đang bơi trong đống văn thư, thật sự ngày bình thường cũng không nhiều văn kiện tại vì hôm nay vương phi thay đổi rất nhiều trong vương phủ nên quốc sư phải thêm vào trong sổ sách.

“Chỉ mới một ngày!” – Bảo Thạch thở dài mệt mõi.

Sau khi chơi bời đã đời, Lam Ninh trở về phòng ngủ cùng bánh bao nhỏ. Như thường lệ, thái tử sẽ hôn Lam Ninh một cái trước khi ngủ. Mặc dù trước khi đi Đằng Cảnh không căn dặn thái tử có chữ “hôn”nhưng đây là hành động được đính kèm khi nhờ bánh bao nhỏ trông chừng vương phi Lam Ninh.

“Chúc thúc mẫu ngủ ngon!” – Bánh bao nhỏ mỉm cười.

“Ưm, thúc mẫu chúc bánh bao nhỏ ngủ ngon!” – Lam Ninh vỗ về.

Nhưng riêng vương gia Đằng Cảnh không ngủ ngon do thiếu hơi vương phi.

“Vương gia, thuộc hạ có nên ở đây hay ra ngoài canh gác?” – A Tịnh hỏi thăm.

“Ngươi cứ ở lại đây, bên ngoài lạnh nếu ngươi bị bệnh thì khó xử lý lắm, chúng ta sẽ còn ở đây hơi lâu đấy!” – Đằng Cảnh thở dài.

Đến gần sáng, Bảo Thạch mới ngủ được nhưng đang say sưa trong giấc ngủ ngon lành thì bị đánh thức bởi tiếng hú hét của binh lính tập luyện buổi sáng. Dùng sức lực còn lại, quốc sư lết đến cửa sổ mở ra thì thấy tiểu Trúc cùng Phỉ Lan đang chạy bộ cùng mọi người nhưng nhìn qua nhìn lại không thấy vương phi hay tiểu Phấn đâu. Bảo Thạch vô cùng hoãng sợ chạy lại mở cửa lớn.

“Vương phi đang ở đâu, đại vương phi ơi?” – Bảo Thạch gào rú.

“Lúc sáng thấy huynh ngủ ngon quá, vương phi không đánh thức huynh dậy nên người cùng tỷ tỷ đi lên triều rồi!” – Tiêu Trúc chán nản nói.

“Làm ta hết hồn!” – Bảo Thạch thở phào nhẹ nhõm!

“Nhưng mà công nhận đồ ngủ của quốc sư trông rất quyến rũ nhỉ!” – Ánh mắt Phỉ Lan sáng rỡ.

Bây giờ Bảo Thạch mới nhìn lại, đêm qua bản thân mắt mở mắt nhắm lấy đại cái áo choàng màu đỏ mà cha mình tặng vào tuần trước, buổi tối mệt quá thấy gì mặc đại. Bên trong cũng chỉ mặc cái quần dài để giữ ấm, cái áo ấy ngủ tới sáng nó xộc xệt trông chẳng khác gì mấy kẻ lưu manh.

Lạc rang đang trên đường đi tới vô tình thấy Bảo Thạch mặc đồ như thế, tâm trạng vô cùng hoãng loạn chạy bay khói.

“Oa, biến thái mặc đồ đỏ!” – Lạc rang tinh thần bấn loạn.

Lạc rang vừa gào rú vừa chạy đi, khay đồ ăn trên tay ném bừa vào tay một binh sĩ gần đó, hiện tượng này từ xưa đến nay mọi người thường nói là bỏ của chạy lấy người.

“Biến thái?” – Tiểu Trúc nhìn qua Bảo Thạch.

“Ta xin lỗi, ta lo lắng cho an nguy của vương phi nên ăn mặt không chỉnh tề! Ta sẽ vào phòng và chỉnh trang lại, thành thật xin lỗi mọi người!” – Bảo Thạch quay ngoắt vào với gương mặt ngượng đỏ còn hơn cái bộ đồ đang mặt.

Đối với Phỉ Lan hay tiểu Trúc thì nhìn cơ thể nam nhân vô cùng bình thường. Một người từ nhỏ đến lớn toàn sống chung, ăn chung hay ăn hiếp toàn là nam nên chẳng mảy may quan tâm và Phỉ Lan chăm sóc cho ngũ vương gia nên cũng không thấy gì khác lạ. Nhưng đối với Lạc nhỏ một người vừa bước qua tuổi vị thành niên và còn đặc biệt hơn mới bị “quấy rối” nên sợ Bảo Thạch là điều hiển nhiên.

Hôm nay trên triều không có đại vương gia cũng như không có tên quốc sư khó nhằn, chỉ có vương phi và tiểu Phấn nhưng tại sao mọi người vẫn cảm thấy lo lắng chắc vì khí thế của vương phi.

“Tẩu tẩu, trông người có vẻ chán nản!” – Đằng Dung Khoán hỏi thăm.

“Ta đang cảm thấy chán nản cùng với tiểu Phấn!” – Lam Ninh ngồi trên ghế thở dài.