Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 183: Một câu chuyện cũ




Một đêm mưa gió bão bùng, sau khi kết thúc buổi đấu giá từ thiện ông nội Lam Ninh trở về nhà. Hôm nay có bão nên sau khi xử lý công việc xong thì cha nhỏ của Lam Ninh phải ngủ lại nhà ông một đêm, đến sáng mai thời tiết có chuyển biến tốt thì trở về nhà.

“Cha mới về, bên ngoài gió lạnh để con đi pha cho cha ly trà ấm!” – Chạy đi.

“Có phải con giấu ta chuyện gì không?” – Ông nội ngồi xuống đưa ánh mắt buồn nhìn lên.

Cha nhỏ nghe ông hỏi như tiếng sét ngang tai, chẳng lẽ chuyện đó ông đã biết hai chú cháu đã giấu kỹ lắm mà.

“Thưa cha, con...!” – E ngại không dám nhìn thẳng.

“Con đừng nghĩ ta già không biết gì, ta biết hết chứ! Từ chuyện thỏ nhỏ bị tai nạn khi đi nghiên cứu, đến chuyện con bé hôn mê bất tỉnh suốt mấy tháng liền rồi đến chuyện con bé đi du lịch và cuối cùng là hai đứa bày chuyện quay video lừa ông già này!” – Ông nội cẩn thận kể tội.

Từng lời nói của cha mình như đâm vào tim của thằng con trai bất hạnh, chỉ vì thương cha thương cháu mới đứng giữa làm bức bình phong. Chú Lam Ninh bắt đầu run sợ, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra thấm vào áo vào tóc dù bên ngoài đang bão sấm chớp đùng đùng.

“Con đi theo ta!” – Ông nội đứng lên chống tay sau lưng bước đi.

Ông nội đi trước cha nhỏ của Lam Ninh đi từ theo sau, gương mặt dán chặt xuống đất không dám nhìn lên.

Ông nội đưa chú đến phòng ông, sau khi mở mật thất ra nhìn thấy một đường hầm dài được thắp sáng bằng những chiếc đèn treo dọc theo vách tường, đi rất lâu cuối cùng đến một gian phòng theo kiến trúc cổ. Toàn bộ gian phòng đều được làm bằng gỗ nâu, trông cũ kỉ nhưng rất sạch sẽ sáng bóng không có nổi một hạt bụi. Trước khi đi vào trong ông nội đã đưa con trai một đôi bao tay trắng hai người amng vào rồi ông mở cửa để hai người bước vào.

“Căn phòng này?” – Chú Lam Ninh thắc mắt trước khung cảnh mở ra trước mặt mình.

Từ cửa đi vào đập vào mắt của chú là những bức hình của những người đồng đội cũ của ông. Thời “vàng son” lúc trước ông từng tham gia trong một nhóm người chuyên săn tìm đồ cổ, tại đây ông quen và tập hợp một hội gồm năm người. Người anh cả là tổng tư lệnh khi đó cũng là đội trưởng của ông, người tiếp theo là đội phó, kế tiếp là ông và hai người cuối cùng là hai người triệu phú kinh doanh vàng bạc đá quý dù tuổi còn rất trẻ nhưng rất có ý chí làm giàu.

Hội của ông luôn đi cùng nhau trong những buổi đấu giá từ trong nước đến ngoài nước. Thời đó khi nói đến hội của ông là không ai biết cả với sự giàu có, quyền lực, độ chịu chơi và cả độ soái cũng hơn người.

“Lâu rồi mới gặp mọi người!” – Ông nội đi đến cuối đầu trước từng bức tranh.

Trong căn phòng này là những di vật của tất cả năm người, được sắp xếp bày trí cẩn thận dường như là rập khuôn không bao giờ xê dịch.

Chú Lam Ninh cũng cuối chào và bây giờ chú đã hiểu vì sao cần phải mang bao tay. Sau đó ông dẫn chú đến từng căn phòng tiếp theo là những đồ vật mà cả hội ông đã sưu tầm trong lúc họ còn sống, toàn bộ đều được ông cất giữ lại. Cuối cùng ông dẫn đến một căn phòng cực lớn, ông đứng trước cửa một lúc lâu rồi mới mở cửa đi vào.

Trong căn phòng ấy là một bức tranh cực đại chiếm cả ánh nhìn của người khi bước vào.

“Đó là...là...!” – Chú Lam Ninh như đứng hình trước bức tranh ấy.

“Con có từng nghĩ vì sao những đồng đội cũ của ta lại chết trong đau đớn thế không và không ai sống sót qua tuổi 30? – Ông nội lặng nhìn.

“Con cũng thắc mắc nhưng mỗi lần nhắc đến cha đều đau buồn nên con không dám hỏi!”

“Đó là câu chuyện đầy máu và nước mắt!” – Nước mắt ông rưng rưng nhìn lên bức tranh.