Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 178




Lam Ninh cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở vì hụt hơi nên mặt hơi đỏ lên, liếc mắt sang nhìn Đằng Cảnh. Đằng Cảnh giật bắn mình, gương mặt biểu cảm hối lỗi và kính thưa quý vị đây là triệu chứng của căn bệnh sợ vợ bệnh nan y này cho đến nay vẫn chưa thuốc trị.

“Ta không bao giờ xen vào bất cứ chuyện gì của vương gia, thế mà vương gia lại đi theo dõi ta như thế là xâm phạm quyền riêng tư của người khác!” – Lam Ninh trách cứ.

“Ta xin lỗi, ta chỉ lo lắng cho nên mới đi theo sẽ không lần sau nữa!” – Đằng Cảnh ăn năn hối lỗi.

“Ta cũng biết là chàng quan tâm ta nên chuyện này đến đây thôi! Lần sau nếu có đi ta sẽ rũ chàng cùng đi theo! – Lam Ninh thở dài.

Mâu thuẫn gia đình được giải quyết rồi, đến giờ Đằng Cảnh mới giác ngộ ra vì sao hoàng huynh mình lại có thái độ khác với bình thường khi cư xử với hoàng hậu. Bên ngoài dù có là một vị vua người khác phải cuối đầu khi nói chuyện nhưng khi trở về với vợ thì vua vẫn phải cuối đầu, nhà là phải có nóc.

Trên đường trở về phòng của mình, tứ vương gia có một cuộc trò chuyện vô cùng thú vị với quốc sư Bảo Thạch. Đam Mỹ H Văn

“Quốc sư có ý với *** *** *** lúc nãy đúng không?” – Đằng Dung Khoán vừa đi vừa hỏi.

“Hạt đậu nhỏ nghe cũng rất hay nhưng mà hạt đậu chẳng bao giờ chịu ngồi một chỗ cả, cứ chạy lung tung khắp nơi làm người khác phải toát cả mồ hôi mới tìm được!” – Bảo Thạch cười nhẹ.

Đối với một người đi khắp nơi, được gặp gỡ nhiều người thì việc đoán ra tâm ý của người khác là vô cùng dễ dàng. Sau một chuyến đi dài đến khi trở về thì nơi này cảnh vật vẫn thế nhưng con người đã thay đổi đi rất nhiều và sự thay đổi này theo hướng cực kì tích cực.

“Bây giờ ai ai cũng có đôi, ta vẫn cứ lẻ loi một mình giường không chiếc bóng, thân trai dặm trường không có nỗi một người đồng hành!” Đằng Dung Khoán ngồi than thân trách phận.

Đến sáng hôm sau, triều đình lại đông đúc hơn bình thường tứ vương gia trở về, công chúa Chiêu Linh cũng đến còn có Lam Ninh đến và cũng nhờ có vương phi đến nên không khí cũng bão hòa, lúc này vương gia chỉ lo ngắm vương phi mình báo cáo chuyện ở phòng dược nên không quan tâm gì đến quan thần nên họ được hô hấp bình thường.

“Thưa bệ hạ thần đã báo cáo xong tình hình tại khu dược!” – Lam Ninh nghiêm chỉnh.

“Ừm, rất tốt! Các quan thần có ý kiến gì không?” – Hoàng thượng cười nhìn xuống dưới.

Hoàng thượng dường như biết sẽ không ai có ý kiến gì nhưng vẫn cố tình hỏi, sở thích của người là muốn nhìn nét mặt biến đổi từ hiền lành sang hung ác còn nhanh hơn lật bánh tráng. Cũng sẵn đấy hoàng thượng cũng “méc nhẹ” với Lam Ninh sự đáng sợ của Đằng Cảnh mà mọi người đã chịu đựng trong ngần ý năm qua.

Nhờ có vương phi nên mọi chuyện vô cùng bình yên, ai ra về cũng vui vẻ chứ không phải khi về thì ông nào ông nấy ôm tim mà thở.

Trên đường về Lam Ninh và Đằng Cảnh vô tình gặp phải Kỵ Danh do tên chủ soái này cố ý đi gặp Lam Ninh. Lần này hắn đến đây để nói lời chào Lam Ninh và cũng có thể lần này về sẽ không trở lại, một người thất tình đi như bóng ma.

“Hôm nay ta đến đây để chào tạm biệt Lam Ninh, gặp gỡ nàng là điều may mắn nhất cuộc đời ta nhưng rất tiếc ta đã đến chậm hơn so với tên đó!” – Kỵ Danh đau khổ nước mắt lưng tròng.

Lam Ninh vừa nghe tin Kỵ Danh trở về Hỏa lan quốc nên chạy đến nói lời tạm biệt, trong khi Đằng Cảnh đang dìu bỗng bị Lam Ninh kéo lại chỗ Kỵ Danh. Hai người này như nước với lửa, có ưa nhau miếng nào đâu mà đến tạm biệt gì.

“Ta đi nhưng tâm trí ta vẫn ở đây luôn tưởng nhớ đến nàng, ngày nhớ đêm mong! – Kỵ Danh nắm tay Lam Ninh quyến luyến.

A Tịnh khẽ nhìn nhẹ qua Đằng Cảnh, người vương gia như đang bốc cháy chạm vô là phỏng tay.

“Vương...vương gia! – A Tịnh cố gắng bình tĩnh tâm trạng của vương gia.

“Nếu vương phi của mình bị người khác nắm tay, tâm trí đặt trên người vương phi thì nên làm gì đây? – Đằng Cảnh nhẹ nhàng hỏi.

“Theo vương gia thì nên giết không tha!” – A Tịnh không cần suy nghĩ liền đưa ra câu trả lời.

“Giết hắn nhưng khi biến thành ma hắn cũng sẽ đi theo vương phi, phải làm sao tâm trí hắn không còn bám dai dẳng trên người nương tử ta! – Đằng Cảnh đưa ánh mắt nham hiểm nhìn qua.

“Vương gia có ý gì ạ?” – A Tịnh thắc mắc.

“Nên thiến hắn, để hắn mất đi khả năng làm nam nhân để không nhớ đến vương phi của ta nữa!” – Đằng Cảnh rút kiếm ra làm phản chiếu ánh sáng của mặt trời.