Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 168: Làm lố




Đến cổng vương phủ, A Tịnh giữ ngựa để vương gia bước xuống chỉnh trang lại y phục đi vào. Mọi người tiếp tục tung giấy hoa, tiếng reo hò của những người dân bên ngoài cổng, tất cả các binh lính vẫn đứng nghiêm trang làm nhiệm vụ nhưng trong lòng họ vô cùng vui, lời nguyền nơi này sắp được phá bỏ.

- Lam Ninh: Có lễ hội sao mà bên ngoài ồn ào thế tiểu Trúc? (mớ ngủ)

Tiểu Trúc nghe tiếng vương phi gọi cũng từ từ bò dậy, đêm qua vui quá hóa gà hay sao mà lấy chăn gối cuộn tròn thành một cái ổ xong rồi tiểu Trúc lên đó nằm ngủ còn Lam Ninh vẫn nằm trên giường.

Đang chuẩn bị mở cửa sổ ra nhìn thì tiểu Phấn lao vào như một con thiêu thân, gương mặt cắt không còn một giọt máu hớt hải nắm lấy tay tiểu Trúc kéo vào trong góc thì thầm to nhỏ nhưng mãi không lây hồn tiểu Trúc về, tiểu Phấn đánh vào mông tiểu Trúc một cái rõ đau.

- Tiểu Phấn: Tỉnh chưa?

- Tiểu Trúc: Muội tỉnh như chưa bao giờ được tỉnh!

Khi đầu óc sáng suốt, tiểu Trúc lại biến thành người về từ cõi chết khi bản thân đã quên mất ngày thoát kiếp ế của vương gia, bây giờ vương gia đã đến tận đây chuẩn bị sao mà kịp nữa lần này hai đứa trở về với cát bụi rồi.

Vương gia đi gần đến cũng cảm nhận chuyện không đúng ra lệnh cho mọi người giữ im lặng còn bản thân mình tiếp tục đi vào trong, không khí yên ắng vô cùng hóng chờ.

Một mình vương gia đến phòng vương phi, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào liền thấy có một con sâu ngủ đang nằm vắt vẻo trên giường, bên cạnh là hai tàu lá chuối đang tất bật chuẩn bị tất cả trong im lặng. Nếu mà để A Tú với A Tịnh chứng kiến cảnh này chắc chắn sẽ lăn ra cười như chưa bao giờ được cười, vương gia thấy thế ra hiệu cho hai con người tội lỗi đi ra.

- Lam Ninh: Ồ phu quân đến sớm thế, chưa đến giờ dùng bữa trưa mà!

- Đằng Cảnh: Phải rửa mặt, thay đồ xong mới đi ăn được chứ!

Thái độ vương gia vô cùng ôn nhu, bản thân tự lấy nước rửa mặt cho vương phi đợi cho Lam Ninh đi mục dục bên ngoài Đằng Cảnh chuẩn bị trang phục. Đó là một bộ trang được lên ý tưởng bởi vương gia, được may bởi quốc sư Bảo Thạch một bộ đồ vô cùng kì công và có một không hai.

- Lam Ninh: Hôm nay tiểu Phấn với tiểu Trúc đâu mà để vương gia vào đây chuẩn bị cho ta luôn thế?

- Đằng Cảnh: Hôm nay ta mang đến cho nàng một bộ y phục mới nên đến sớm chuẩn bị cho nàng!

Lam Ninh ngoan ngoãn cho vương gia mặc áo vào, mọi người đừng nghĩ vương gia thấy da thịt của vương phi nhé bên trong Lam Ninh đã mặc một bộ màu trắng vừa là lót vừa là để giữ ấm. Sau đó thì ngồi qua bàn để vương gia chải tóc, nhìn vào trong gương thấy Đằng Cảnh nghiêm túc chải tóc làm Lam Ninh không nhịn được cười.

- Đằng Cảnh: Sao nàng cười thế?

- Lam Ninh: Nhìn mặc vương gia thật sự rất buồn cười, cứ làm từ từ ta không hối thúc đâu!

Nhìn vào gương Lam Ninh cũng thấy Đằng Cảnh mỉm cười, thời gian dường như ngưng động lại một màu hạnh phúc tràn ngập khắp gian phòng, mặc cho ngoài kia dòng người đang vô cùng tò mò đưa mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng ấy.

- Bảo Thạch: Linh cảm của chúng ta đúng rồi!

- A Tịnh: Hả, sao đệ biết?

Bảo Thạch ra dấu cho cả ba người còn lại nhìn qua thì thấy tiểu Phấn cùng tiểu Trúc đang đứng một góc trong khi bản thân mình còn chưa thay bộ đồ đã chuẩn bị trước. A Tịnh đi qua đó nói nhỏ vào tai hai người, ba người bên này bắt đầu chuyển sang chế độ hoảng hốt.

- A Tịnh: Chuyện gì đến cũng sẽ đến đằng nào cũng bị phạt nên cứ làm theo yêu cầu của vương gia, bớt tội được bao nhiêu thì bớt!

Có ai an ủi như ông này không, chẳng còn một lời nào có thể nhẹ nhàng hơn sao bị vương gia phạt mà y như mua cá, mua thịt ngoài chợ bớt được nhiêu thì bớt.

Còn những vị khách mời đến đang vô cùng hưởng thụ, hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi ở giữa đang ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, hoàng thái hậu đang kêu trưởng ma ma kiểm tra xem đã mang đủ quà tặng cho vương phi bé nhỏ của mình không, trưởng công công đang giúp ghi lại danh sách quà tặng của những vị khách quý hôm nay. Mới có cầu hôn mà mọi người làm lớn thế này, mai mốt lễ thành thân thật thì đến chừng nào nữa.