Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 159




Bà bà kêu người ta đi ra hết nhưng bây giờ bản thân không biết làm như thế nào, cứ đi đi lại lại rồi lâu lâu lại nhìn sang vương phi. Bỗng dưng cơ thể vương phi lóe sáng lên hơn cả ánh trăng tháng tám, từ từ cơ thể hóa thành những đốm sáng nhỏ lơ lửng trên không trung rồi vụt mất đi trước sự ngạc nhiên đến sững sờ của bà bà, lúc nãy tâm trạng đã rối bời rồi bây giờ thì hồn xiêu phách lạc luôn, bà bà lấy đâu ra một vương phủ đền cho vương gia đây. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, hồn phách bà cũng trở lại.

- Tiểu Phấn: Bà ơi, bà có cần gì cứ gọi con nhé con luôn đứng ngoài đây để canh gác ạ! (tươi tắn)

- Bà bà: Ơ ờ, có cần gì ta sẽ báo cho con!!! (tháo mồ hôi hột)

Sau khi xuyên không trở lại nơi đây và chỗ cô hạ cánh chính là vườn trúc của vương phủ, khi định hình được bản thân thì Lam Ninh thấy mình đang đứng gần mộ mẫu hậu của vương gia, vừa thấy Lam Ninh liền đi đến quỳ xuống khấn lạy gửi lời đa tạ không phải ngẫu nhiên mà Lam Ninh lại xuyên đến chỗ này. Xong rồi nhìn lại bản thân thì thấy bản thân mình mặc bộ đồ màu trắng trong cái ngày định mệnh vô cùng kinh sợ cứ nhìn vào thì nhớ lại vết máu rĩ ra từ vết thương đáng sợ vô cùng, chắc sau chuyện này Lam Ninh không bao giờ mặc một cái gì có liên quan đến màu trắng, càng nhìn càng thấy ghê Lam Ninh liền cởi phăng cái áo choàng bên ngoài ra vò lại một cục nhét vào túi đồ. Nhưng đang nửa đêm lạnh thấu xương da gà nổi lên từng đợt vội đi lại lục trong túi đồ cha nhỏ chuẩn bị xem có gì mặc được không nhưng câu trả lời là “không” bên trong toàn là đồ ngủ dễ thương với đầm công chúa thế là Lam Ninh chịu trận luôn.

- Lam Ninh: Mình không nên đánh giá cao gu thẩm mỹ của người lớn tuổi! (chán chường)

Bánh bao nhỏ từ nãy đến giờ vẫn ngồi im bên phòng quốc sư cứ đi qua đi lại bản thân muốn đi qua xem vương phi đã tỉnh dậy chưa nhưng sợ bản thân cản trợ người khác cộng với việc đi còn chống tay sau lưng chẳng khác nào một ông cụ non. Nhưng đây cũng là tình hình chunhg của mọi người trong vương phủ, Bảo Thạch ngồi im thế chứ cũng thấp thỏm không kém nhưng vẫn chưa bằng vương gia tâm trạng như ngồi đống lửa ngồi rồi lại đứng, hết đứng lại đi lại bàn uống nước khiến nước trong bình trà cũng hết rất nhanh tiểu Trúc liên tục đi châm nước.

- Lam Ninh: Giờ sao ta không thể nào đi trực tiếp vào đó như vậy lính canh quá trời vơi lại vương phi mọi người biết đang nằm bất động trên giường kia kìa!

Bảo Thạch thấy tâm trạng thái tử lo lắng bồn chồn nên đưa ra gợi ý nói bánh bao nhỏ nên ra ngoài đi dạo chút cho khuây khỏa.

- Khánh công công: Thái tử yên tâm, vương phi chắc sẽ sống lại thần tin vào điều đó!

- Bánh bao nhỏ: Con cũng mong như thế ạ!!!

Đang đi loanh quanh mấy gốc cây thì thái tử ngửi thấy một mùi hương quen thuộc,ánh mắt hướng theo nơi phát ra mùi hương.

- Bánh bao nhỏ: Khánh công công ơi, trúc có mùi không ạ?

- Khánh công công: Trúc không có mùi!

Bánh bao nhỏ chạy nhanh đến vườn trúc và không ngờ trước mắt mình hiện ra một dáng người quen thuộc không lên bất cứ tiếng nói nào chạy đến bên ôm Lam Ninh.

- Bánh bao nhỏ: Thúc mẫu, thúc mẫu con nhớ người lắm!

- Lam Ninh: Oa bánh bao nhỏ, ta cũng nhớ con lắm!

Đúng là định mệnh hai lần đến đây người Lam Ninh gặp đầu tiên là cậu bé đáng yêu này cũng trong một khu rừng nhưng lần này là vườn trúc. Sau một lúc ôm nhau thắm thiết thì Lam Ninh cũng nhớ lại tình cảnh hiện tại của mình.

- Lam Ninh: Bánh bao nhỏ, hiện tại thúc mẫu có một chuyện vô cùng quan trọng cần con giúp!

- Bánh bao nhỏ: Vâng ạ, con luôn sẵn lòng! (cười tươi)

- Lam Ninh: Hiện tại thúc mẫu đang mặc đồ hơi ít nên lạnh quá con có thể đi vào trong lấy cho ta một cái áo khoác được không?

- Bánh bao nhỏ: Vâng ạ, con sẽ đi!

- Lam Ninh: Nhưng mà con nhớ phải hành động bí mật nha, bí mật!

- Bánh bao nhỏ: Dạ, con còn biết thúc mẫu có một bí mật to hơn! Đó chính là thúc mẫu là thần tiên!

- Lam Ninh: Thần tiên???

- Bánh bao nhỏ: Khi con hoàn thành nhiệm vụ này con sẽ kể cho vương phi biết! (chạy vụt đi)

Khánh công công đứng bên ngoài trông chừng dù không biết người bên trong đang trò chuyện cùng thái tử là ai do già cả mắt đã mờ rồi nhưng thấy thái tử có cử chỉ vô cùng thân thiết nên không lo lắng, chỉ cần mình không rời mắt khỏi thái tử là ổn thôi. Bánh bao nhỏ chạy từ trong ra nắm lấy tay Khánh công công kéo đi, binh lính đứng canh gác cứ thấy thái tử chạy đi chạy lại nhưng vẫn đứng như tượng.

- Bánh bao nhỏ: Con phải lấy áo choàng cho thúc mẫu!

- Khánh công công: Vâng áo choàng, thúc mẫu! Hả, thúc mẫu là vương phi???