Dù đã được ngủ cùng với vương phi mình nhưng vẫn không tài nào ngủ được, đến sáng Đằng Cảnh đã dậy từ rất sớm đi qua thư phòng để tổng hợp thông tin về băng đản kia. Bọn chúng làm việc quá sạch sẽ, tin tức tìm được chẳng đến là bao so với thông tin bọn chúng biết về vương phủ và hoàng cung.
- A Tịnh: Vương gia, thủ hạ của tam vương gia qua báo tin mời vương gia quá đó một chuyến!
- Đằng Cảnh: Được, ngươi gọi tiểu Phấn và tiểu Trúc đi theo bảo vệ vương phi, vương phi đi đâu cũng phải theo sát không được để những người khác đến quá gần vương phi!
- A Tịnh: Vâng ạ, thuộc hạ đi ngay!
- Bảo Thạch: Thưa vương gia, ngày qua chủ soái Hỏa lan quốc nói có tin quan trọng về biên giới muốn bàn trực tiếp với vương gia!
- Đằng Cảnh: Được, ta đi qua Chính Hằng xong sẽ qua đó ngay, ngươi tiếp tục đi thượng triều thay ta có chuyện gì thì thay ta xử lý luôn!
Riết rồi không biết trong vương phủ này vương gia đều trao quyền cho tất cả mọi người để mình có thời gian xử lý những chuyện khác quan trọng hơn, cứ để quốc sư lên đó xử lý mấy ông quan già lớn tuổi không lo về nghỉ hưu suốt ngày cứ lôi chuyện lập phi lập thất cho mấy vị vương gia, tính ra dạo này cả ba vị vương gia của chúng ta chẳng ai thèm lên triều nữa chỉ còn lại hoàng thượng, quốc sư Bảo Thạch và quan lại trong cung.
- Trưởng công công: Ai có công văn gì thì trình lên không thì bãi triều!
Quốc sư đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh kiểu như khiêu khích “mấy ông có giỏi thì trình lên dạo này ta ngoài việc chăm sóc vương phi thì vô cùng rảnh rỗi đây, sẵn sàng tiếp chiêu”
Đằng Cảnh cùng A Tịnh đi qua phủ của Đằng Chính Hằng, trước mặt hai người bây giờ là một ngũ vương gia tay cầm khăn tay kia cầm một dĩa trái cây, đang đứng bên giường để hầu Mộng Tranh rửa mặt và ăn sáng.
- Mộng Tranh: Thần xin thỉnh an vương gia! (cung kính)
- Đằng Cảnh: Ngươi kêu ta đến đây chắc phải có vấn đề gì quan trọng!
- Mộng Tranh: Thưa vâng!
Sau đó cả ba người mở cuộc họp bàn tròn, Mộng Tranh đúng thật là người của hoàng hậu được người nuôi dưỡng tại một vùng thôn quê có truyền thống võ nghệ và đa số chỉ toàn đào tạo nữ Mộng Tranh là trưởng bối của tiểu Phấn nên khó trách tiểu Phấn không biết vì đa số thông tin của mọi người đều giữ bí mật. Hoàng hậu ngầm biết được có kẻ xấu muốn ám hại người trong cung nên gọi Mộng Tranh đến để điều tra thông tin, đến sau này mới biết thêm người bọn chúng nhắm vào chính là vương phi Lam Ninh.
- Mộng Tranh: Theo những thông tin thần thu thập được, những chuyện có liên quan đến một người đã được vương gia ân xá Phù Tuyến Như!
- Đằng Cảnh: (ngạc nhiên) Đáng lẽ lúc đó ta nên tận tay giết chết cô ta!
- A Tịnh: Nhưng một mình cô ta sao có thể tập hợp được nhiều cao thủ?
- Mộng Tranh: Một mình cô ta thì không được, có người phía sau giúp sức. Lúc thần đi điều tra thì không may bị bọn chúng phát hiện và đuổi giết, cuối cùng thần chỉ còn cách về lại hoàng cung tránh để nương nương cùng vương phi bị ảnh hưởng nên thần chọn đến phủ của tam vương gia! (cuối đầu)
- Đằng Chính Hằng: So với những nơi khác thì phủ của thần đệ là nơi phòng bị lõng lẽo nhất!
- Mộng Tranh: Đúng là như vậy nhưng hôm đó khi bọn người đó đuổi theo đến một đoạn do đường vào phủ của tam vương gia khó đi nếu người không rành có thể bị lạc!
- Đằng Chính Hằng: Cô nói làm ta mới nhớ, rất nhiều lần ngũ đệ đi đến đây cũng bị lạc liên tục vài người sau đó cũng bị tình trạng y như thế!
- Đằng Cảnh: Chỉ những người quen thuộc mới đi vào dễ dàng, vì Phù Tuyến Như ra vào hoàng cung thường xuyên nên đường đi nước bước cô ta nắm rõ chỉ còn phủ của đệ cô ta không lui tới nên bọn chúng không đi vào được!
Mộng Tranh dù quá trình đi thu thập thông tin tuy có chút gian nguy xém chút thì mất mạng nhưng số thông tin thu được không hề nhỏ đồng đảng của Phù Tuyến Như là những tàn dư còn sót lại chúng liên thủ với bè phái ở các nước khác, mục tiêu của chúng là muốn tiêu diệt vương gia Đằng Cảnh vì bọn chúng biết được rằng nếu giết được Đằng Cảnh thì đầu não của Du quốc coi như đống băng cho dù lúc đó quân đồng minh của các nước khác cũng không cứu kịp. Theo lời nói của Phù Tuyến Như thì muốn tiêu diệt Đằng Cảnh trước tiên phải giết vương phi Lam Ninh, vì vương phi là tiền phương vững chắc của Đằng Cảnh và một phần trả mối thù cho cô ta.