Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 146: Phao cứu sinh khẩn cấp




Vương gia từ nãy đến giờ cứ đi đi lại lại trong phòng vô cùng bức bối muốn đi đến gặp vương phi nhưng sợ vương phi lại càng giận hơn không thèm nhìn mặt mình luôn thì khổ. Đằng Cảnh đi lại tủ quần áo mở lấy tay sờ từng bộ quần áo, một mùi hương nhè nhẹ phảng phất làm cho tâm tư Đằng Cảnh xao xuyến bất chợt lấy chiếc áo mà lần đầu vương gia tặng cho vương phi của mình. Sau đó vương gia nhớ về hình ảnh của Lam Ninh lúc mặc bộ này trông như tiên nữ giáng trần, làm cho Đằng Cảnh “khao khát” muốn được ôm vương phi.

Vì lúc nãy Lam Ninh cho mọi người nghỉ ngơi nên bây giờ chỉ có mình Lam Ninh loay hoay trải giường, sắp xếp lại mền gối, công việc này chẳng là gì chỉ một nháy mắt là xong sau đó vương phi đi tắm rửa. Trong lúc đang tắm thì nghe bên ngoài có tiếng động lạ Lam Ninh vội đứng dậy, nắm lấy cái áo choàng qua người khẽ hé hé cửa sổ nhìn.

- Đằng Cảnh: Động tác của nàng chậm quá đấy!

- Lam Ninh: A biến thái!!!

Sau đó trên mặt vương gia lại có thêm một dấu tay do nghịch ngu, cả một ngày trời đợi để được ngâm mình vào bồn nước ấm thế mà bị phá đám còn gì là tâm trạng thoải mái nữa.

- Lam Ninh: Đã là lần thứ mấy rồi vương gia!

- Đằng Cảnh: Mới có hai lần!

- Lam Ninh: Vậy vương gia có sở thích rình nữ nhân tắm hả?

- Đằng Cảnh: Ta nhìn vương phi của ta mà nhưng vẫn chưa kịp thấy gì để bị nàng cho ăn cái tát!

Sau đó Lam Ninh mặc cho Đằng Cảnh đứng ôm mặt mếu vương phi đi vào trong mặc y phục nào, đứng ngay cửa sổ mà gió lùa vào lạnh thấu xương.

- Đằng Cảnh: Nàng mặc bộ này nhé!

Vương phi nhìn bộ trang phục trên tay Đằng Cảnh thì nhận ra ngay đây chính là bộ cổ trang đầu tiên mình được mặt khi vừa đến đây. Mới đây cũng đã gần một năm rồi, bao nhiêu biến cố xảy ra, bao nhiêu bất ngờ khi một cô gái hiện đại đến nơi cổ đại. Lúc này vương gia đưa bộ đồ này cho vương phi chứng tỏ vương gia đã nhớ rất kỹ chuyện lúc trước.

- Đằng Cảnh: Ta muốn được xem nàng mặc lại bộ trang phục này!

- Lam Ninh: (xìu lòng) Được thôi, ta vào thay vương gia đứng ở ngoài không được đi vào trong!

- Đằng Cảnh: Ừm!

Cái quán bar của chú bếp đông đúc hơn bao giờ mà không hiểu Bảo Thạch kiếm đâu ra cây đàn hắn liền tấu một khúc nhạc để xua đi không khí vắng lặng buổi đêm cũng như tăng thêm một phần sống động cho mọi người, ấy thế mà quốc sư lại đánh một bài tình buồn sầu thảm làm cho Lạc rang bực bội cầm cây đàn lên ném ra ngoài.

- Lạc rang: Ngài có tố chất phá hỏng bầu không khí vui vẻ của mọi người thật!

Vương gia đang ngóng trông hình ảnh quen thuộc thì từ đâu Khánh công công cùng bánh bao nhỏ đi tới.

- Khánh công công: Nô tài tham kiến vương gia!

- Bánh bao nhỏ: Con chào thúc thúc!

- Đằng Cảnh: Tối rồi mà con còn đi đến đây làm gì thế?

- Bánh bao nhỏ: Lâu rồi con không được ngủ cùng với thúc mẫu nên hôm nay con xin phép mẫu hậu qua ngủ cùng!

- Khánh công công: Lúc nãy nô tài cùng thái tử đến phòng của vương phi thì không thấy người đâu nên mới đi tìm xung quanh thử, không biết vương phi có ở đây không ạ!

- Đằng Cảnh: Ừm, vương phi không có ở đây! (nói dối không biết chớp mắt)

Bánh bao nhỏ mặc cho vương gai nới chuyện với công công, bản thân mình đi vòng vòng quanh phòng vì ngửi được mùi hương quen thuộc của vương phi, đúng thật ông thúc thúc với thằng cháu này có cái mũi thính ghê. Cuối cùng cũng đi đến chỗ vương phi đang mặc quần áo, bánh bao nhỏ vén màng lên thấy vương phi liền vui vẻ nhảy chồm lên nắm tay.

- Lam Ninh: Oa bánh bao nhỏ, ta nhớ con quá! (thơm lên má)

- Bánh bao nhỏ: Con cũng nhớ người, hôm nay con đặc biệt xin với mẫu hậu được qua đây ngủ cùng người ạ!

- Lam Ninh: Ưm được!

Đằng Cảnh bên ngoài chém gió như thần nói chuyện đông chuyện tây nhằm không cho hai cái đuôi này cản đường nhưng ai đâu ngờ Lam Ninh đã ôm thái đi từ trong ra.

- Khánh công công: Nô tài tham kiến vương phi!

- Lam Ninh: Tối nay bánh bao nhỏ sẽ ngủ với ta nên Khánh công công cứ về trước nghỉ ngơi!

- Khánh công công: Tạ ơn vương phi! (lui ra)

Kế hoạch của vương gia như tan thành mây khói, đáng lẽ một mình mình có thể độc chiếm cả vương phi tự dưng đâu lòi ra cục này, kế hoạch phá sản hoàn toàn. Đằng Cảnh biết mình không có mị lực dễ thương như bánh bao nhỏ nên sớm muộn gì cũng bị đuổi ra nên đành đưa ra hạ sách ra ám hiệu với bánh bao nhỏ, cậu bé này cũng nắm được ám hiệu rất nhanh bắt đầu đưa ra tuyệt chiêu.

- Bánh bao nhỏ: Vậy tối nay con được ngủ chung với cả thúc thúc và thúc mẫu luôn! (hớn hở)

- Lam Ninh: Chuyện này...

- Bánh bao nhỏ: Không được sao ạ! (mắt rưng rưng) Ở trong cung phụ hoàng bận trăm công nghìn việc ít khi nào ngủ cùng con với mẫu hậu, dạo này mẫu hậu có em bé nên phụ hoàng chỉ chăm cho mẫu hậu với em không ngó ngàng tới Minh nhi, Minh nhi bèn lấy hết can đảm để xin qua đây ngủ cùng thúc thúc và thúc mẫu để không cảm thấy cô đơn nhưng con e là không được rồi, con về đây! (nắm gối ôm đi)

- Lam Ninh: Bánh bao nhỏ cho ta xin lỗi nhé, tối nay con sẽ ngủ chung với thúc thúc và ta nhé!

- Bánh bao nhỏ: Vâng ạ, đa tạ vương phi!

Lam Ninh quay lại vào giường, bánh bao nhỏ liền nháy mắt ám hiệu với vương gia đúng là lúc nguy cấp vớ được phao cứu sinh, sau này vương gia phải bám chắc chiếc phao cứu sinh này đấy.