Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 136: Cùng đi "phá"




- Bạch Lâm: Nhưng để vào được đây chúng ta đã đi qua tổng cộng bốn cửa chốt và ba lần kiểm tra thưa chủ soái!

- Kỵ Danh: Đúng là nhiều cửa hơn mọi lần nhưng tên vương gia đó muốn bao vệ tốt nhất cho Du quốc này đó chứ!

Trên cả quãng đường mà đoàn xe Kỵ Danh đi tới hoàng cung thấy người dân Du quốc vẫn bình thường không khác gì so với lần trước nhưng binh lính đi tuần nhiều hơn gần như là dày đặc và liên tục, chuyện sẽ chưa là gì khi bọn họ thấy cả A Hoang điều binh đi tuần. Lần này Kỵ Danh đến đây theo lệnh của quốc vương Hỏa Lan quốc đến để bàn công việc tại đường biên giới, cũng như con đường giao thoa hàng hóa tại đó, tất nhiên sẽ có giấy thông hành đầy đủ nhưng đảm bảo an toàn họ vẫn phải bị kiểm tra ngay ở trong thành.

- A Hoang: Chào chủ soái, đáng lẽ nơi chúng ta gặp mặt đúng là ở biên giới!

- Kỵ Danh: Đúng là thế nhưng bây giờ vào đến trong thành vẫn đụng phải ngươi đó thôi! Việc kiểm tra nhiều lần như thế làm tơi hơi tò mò không biết trong thời gian ta ở Hỏa lan quốc nơi đây đã gặp những gì?

- A Hoang: Công việc của ta là kiểm tra và giám sát còn những việc khác không trong phạm vi trong công việc ta không thể trả lời ngài, nếu chủ soái muốn biết thì đã có quốc sư của vương gia sẽ giải đáp tường tận, không bỏ qua một chi tiết nào! (nói từng chữ một)

Việc kiểm tra đoàn xe của chủ soái đã hoàn tất, họ tiếp tục lên đường để tiến thẳng vào hoàng cung. Trên đường đi Kỵ Danh vẫn còn ôm thù vụ việc vừa nãy, làm như ai trong vương phủ đặc biệt là người của Đằng Cảnh đều ghét cay ghét đắng chủ soái Kỵ Danh.

Đúng lời nhắc nhở trước của A Hoang thì khi qua cổng là quốc sư Bảo Thạch đã đứng chờ nghênh đón, nếu đón tiếp khách không thể nào là hoàng thượng, còn là quan viên thì cũng không được không được trang trọng lắm và đặc biệt là vương gia Đằng Cảnh thì không bao giờ nên tốt nhất là quốc sư người thân cận với vương gia, một người có thần thái vô cùng nghiêm nghị, thanh lịch nhưng cũng không thiếu sự sắc bén trong từng lời nói.

- Bảo Thạch: Rất hân hạnh vì thần là người được đón tiếp chủ soái! (nụ cười vô cùng công nghiệp)

Từ lúc nhận được lá thư thái độ của Lam Ninh vẫn vô cùng bình thường như mọi ngày nhưng những người xung quanh thay cơ mặt thay đôi hoàn toàn. Đến chập tối, Phỉ Lan đã hết công việc bên phủ ngũ vương gia nên cũng đi qua thăm vương phi. Vừa bước vào cửa đã bị A Tú và tiểu Trúc kéo tay lại kể chuyện kinh thiên động địa lúc nãy.

- Phỉ Lan: Để muội xử lý ả ta! (kéo tay áo lên)

- Tiểu Trúc: Ta nói cho muội để chúng ta có hướng giải quyết triệt để không thể “xồn xồn” lên thế được!

- A Tú: Ta đi theo vương gia lâu như thế có bao giờ người tiếp xúc nữ nhân nào bên ngoài, có kẻ muốn dùng kế li gián đấy!

- Tiểu Trúc: Ta cũng nghĩ thế, vương phi vẫn bình tĩnh như vậy! Có thể người đang nuôi một kế hoạch nào đó để nhổ cỏ tận gốc!

- Phỉ Lan: Muốn triệt cỏ tận gốc thì đổ nước sôi vào đảm bảo không ngóc đầu lên nỗi luôn!

- Tiểu Trúc: Muội cũng ít có ác quá!

- Tiểu Phấn: Các muội trật tự, vương phi bận cả một ngày trời bây giờ là lúc để vương phi nghỉ ngơi!

- Lam Ninh: Ta vừa nghĩ ra một trò vô cùng thú vị! (ánh mắt đáng sợ)

- A Tú, tiểu Trúc: Chuyện gì thế ạ?

- Lam Ninh: Ngày mai chúng ta sẽ đi tửu lầu để gặp người tình trong nắng sương mai của vương gia không?

- Tiểu Trúc: Sao tỷ biết là người đó đang ở trong tửu lầu?

- Lam Ninh: Muội thử suy nghĩ xem trong thư cô ta nói nhiều lần dùng cơm cùng nhau và vương gia cũng thường xuyên đi ăn tại những tửu lầu nơi đó nhiều quan viên qua lại và việc đó cũng khiến những nữ nhân trong đó nhìn và ghi nhớ về thói quen hay hành động của vương gia!

- A Tú: Vâng đúng thế ạ, những lần ăn uống như thế những quan lại trong triều thường gọi những mỹ nhân lại bồi rượu!

- Lam Ninh: Và chuyện cô ta biết về thông tin của ta có thể do quan viên lúc say xỉn nói ra và những người đang cảm nắng vương gia không thể nào không lợi dụng cơ hội để moi thêm thông tin nhưng ai biết được trong số những người đó ai vũ nữ thật, ai là nội gián!

- Tiểu Trúc: Vương phi nói chí phải, vậy mà lúc đầu nô tỳ còn định đi tra thông tin để xử lý cô ta!

- Lam Ninh: Đúng là cần muội và A Tú đi tra thông tin giúp ta rồi! Mỗi lần vương gia đi gặp mặt đều ở những tửu lầu khác nhau chúng ta cần phải xác định chính xác là quán nào để không mất thời gian!

- A Tú: Vâng ạ, hai đứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ sớm để vương phi sớm có kế hoạch xử lý kẻ gạc chân! Hí hí!!!

Thế là cả hai đứa nhiều chuyện bắt đầu công việc chuyên môn của mình và đúng như làm hay không bằng quen tay, cả hai về rất sớm và đầy đủ thông tin.

- Tiểu Phấn: Nô tỳ chuẩn bị trang phục để sáng mai vương phi xuất hành!

- Lam Ninh: Không cần vội, chúng ta còn công việc buổi sáng nữa tập luyện cùng binh lính nên hẵn tối hãy đi. Với lại đến tối mới là giờ hoạt động của các tửu lầu.

- Tiểu Phấn: Vâng, thưa vương phi!

- Lam Ninh: Chừng nào vương gia sẽ hồi phủ?

- A Tú: Khoảng hai ngày nữa ạ!

- Lam Ninh: Vậy thì vô tư, chúng ta có nhiều thời gian để chơi đùa và ngắm nhìn nhan sắc chim sa cá lặn của người đó!

- Tiểu Phấn: Chủ ý của vương phi chẳng lẽ là...!

- Lam Ninh: Đúng, trùng khớp ý với tỷ rồi tối mai tỷ sẽ giả làm nam nhân. Ngày mai chuẩn bị cho tỷ một bộ trang phục đẹp xuất sắc, để bất kỳ nữ nhân nào nhìn vào đều chết mê chết mệt với ngoại hình của ta! (cười khoái chí)

Lam Ninh không hề có một chút ghen tuông gì, nhìn vương phi bây giờ như đang muốn chơi đùa, khám phá thế giới xung quanh. Hèn gì mà lúc vương gia đi, Lam Ninh vui vẻ đến thế nếu không có chuyện này thì Lam Ninh cũng kiếm trò khác để “phá”. Không có thị vệ cốt cáng như A Tịnh ở đây thì những người còn lại đều một giuộc với vương phi, không cản mà còn hùa theo một cách vô cùng hạnh phúc, tự nguyện và vô cùng vui vẻ.

- Bạch Lâm: Thuộc hạ biết bây giờ người rất muốn gặp vương phi nhưng đã là đêm tối điều này không phải phép cho lắm ạ!

- Kỵ Danh: Cũng tại tên quốc sư chết tiệt, hắn nói chuyện cả một ngày trời, chuyện đông chuyện tây gì cũng nói hết như hắn muốn cản ta đến gần Lam Ninh bé nhỏ!

- Bạch Lâm: Vậy bây giờ chủ soái về phòng nghỉ ngơi đi, mai chúng ta sẽ đi sớm ạ!

- Kỵ Danh: Hừm, muốn đến gần với Lam Ninh việc đầu tiên là phải hạ tên quốc sư đó! (giận đỏ người)