- Đằng Cảnh: Đã là canh mấy rồi!
- Tiểu Phấn: Thưa vương gia đã là giờ ngọ rồi ạ!
- Đằng Cảnh: Vương phi là một sâu ngủ, cơ thể của ta dường như đã làm nàng rất vừa ý!
Người đàn ông của năm nằm yên cả một đêm dài rồi nằm luôn cả buổi sáng không hề nhúc nhích, xê dịch gì cả sao mà dám di chuyển gì với lại người ta đang hưởng thụ đấy. Mà tính ra chỉ có lúc ngủ Lam Ninh mới ngoan như một con cún con chứ mà vương phi mà như bình thường sẽ chạy lung tung làm cho người khác không ngừng lo lắng với cái tính tò mò nay cộng thêm cái tật lấy bản thân làm người thử thuốc, Cận Nhị lúc thấy thế bay qua cản lại may là kịp nếu không là vương gia sẽ “bưng” Lam Ninh về dán giấy niêm phong không cho bước ra khỏi phòng luôn.
Đằng Cảnh đã ngủ đủ rồi, ngủ bù cho những bữa trước thức trắng đêm, bây giờ vương gia tỉnh vô cùng đang lấy tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng ru ngủ, thấy gương mặt đáng yêu đang ngủ say trên ngực Đằng Cảnh liền hôn lên trán Lam Ninh, còn cái tay hư sao mà đặt lên mông người ta thế. Lam Ninh thấy hơi có cảm giác nặng nặng nên mở mắt ra thấy bản thân mình đang nằm đè lên tảng băng nghìn năm không tan, thấy ngượng quá nên giả vờ ngủ tiếp.
- Đằng Cảnh: Nàng nằm có thấy thoải mái không?
- Lam Ninh: Vương gia biết rồi à, ta xin lỗi ta hơi vô lễ rồi!
- Đằng Cảnh: Không sao, ta phải tập quen dần để sau này mỗi đêm mỗi ngày nàng đều nằm trong lòng ta! (tay vẫn đặt trên mông)
- Lam Ninh: Nhưng mà bây giờ ngài đang lợi dụng ta đấy, tay ngài đang đặt đâu thế!
- Đằng Cảnh: Mông nàng nhưng sao cũng thuộc sở hữu của ta, nếu không thích nàng có thể sờ lại ta và sờ bất cứ chỗ nào nàng thích không chỉ là mông! (nói rõ từng chữ)
- Lam Ninh: Thế ta sờ lên ngực nhé!
- Đằng Cảnh: Mời nàng!
Trời ạ! Lam Ninh với Đằng Cảnh đều là yêu lần đầu, một người suốt mấy năm trời chỉ làm bạn với thuốc còn Đằng Cảnh thì khỏi nói một con người chỉ có hứng thú với giết chóc thế mà vương gia luôn nói ra mấy câu mời mọc vô cùng ngượng, lúc nãy Đằng Cảnh đã biết tiểu Phấn đã đi ra ngoài chỉ còn mỗi ám vệ bố trí mai phục nhưng với nơi có vương gia họ luôn có khoảng cách vì vương gia không muốn mình bị làm phiền cảm giác không thoải mái, nói vậy chứ một vài ám vệ đã nghe phong phanh nên đã lãng đi chỗ khác với vẻ mặt vô cùng ngượng thì đúng rồi người ta còn chưa có thê tử đấy.
- Lam Ninh: Nơi đây vẫn còn lưu lại rất nhiều sẹo!
- Đằng Cảnh: Nàng có sợ không?
- Lam Ninh: Sao phải sợ, ngài đã chiến đấu vì người dân của mình ta thấy những vết sẹo này đẹp vô cùng! (hôn lên)
Hôm nay là ngày phát cơm chó sao mà sao vương phi bạo dạn vậy nhưng nhìn vào ánh mắt và mặt Lam Ninh thì hiểu rõ sự thèm thuồng gương mặt mỹ nam cùng cơ thể rắn chắc, múi nào múi nấy rõ như múi sầu riêng đấy, ai mà qua nỗi ải này chứ.
- Đằng Cảnh: Nàng!!! (đỏ mặt, đưa tay lên đặt lên trán)
- Lam Ninh: Thì vương gia mời gọi ta mà, bỏ qua thì uổng lắm! (làm điệu bộ chảy nước miếng)
- Đằng Cảnh: Ha, đa tạ vương phi đã sủng ái!
- Lam Ninh: Ha ha, vương gia đúng là hài hước thật nếu vương gia có lòng ta nào dám từ chối!
Lam Ninh tiếp tục sờ đến bụng rồi đến cả bắp tay rắn chắc dù cơ thể Đằng Cảnh vô cùng đẹp, gương mặt thì khỏi chê nhưng cơ thể này đã phủ đầy bao nhiêu vết thương dù đã lành vết này chưa lành đã xuất hiện vết thương mới đến bây giờ không biết cái nào có trước cái nào có sau, với bao chuyện xảy đến với Đằng Cảnh tứ chi vẫn còn đầy đủ lành lặn là một điều may mắn lắm rồi, chắc mẫu thân quá cố vẫn luôn dõi theo con trai mình.
Bỗng chợt Lam Ninh khựng lại một chút rồi chồm lên trên làm tóc Lam Ninh vô tình lướt qua mặt Đằng Cảnh.
- Đằng Cảnh: Vương phi muốn làm gì nữa nào!
- Lam Ninh: Lấy thuốc bôi lên mấy vết sẹo!
- Đằng Cảnh: Những vết sẹo đã có từ rất lâu rồi bây giờ có bôi thuốc cũng không liền được đâu!
- Lam Ninh: Đó là người khác chứ vào tay vương phi của chàng thì là chuyện cỏn con!
- Đằng Cảnh: Thế thì ta giao tấm thân này cho vương phi nhé!
- Lam Ninh: Cho thì ta nhận, ta không đồ cho đâu!
Đằng Cảnh ngồi dậy cởi áo ra để Lam Ninh bôi thuốc, cả một lọ thuốc cao gần cả gang nhưng xứt khắp cơ thể Đằng Cảnh đã vơi bớt nửa lọ rồi, xài hao thấy sợ. Xin ủng hộ chúng tôi tại { TгЦмtгu уeЛ.v И }
- Đằng Cảnh: Ta thấy có người đang tiếc!
- Lam Ninh: Không tiếc vì ta sẽ lấy phí!
- Đằng Cảnh: Nhưng toàn bộ giấy tờ nhà đất trong cung lẫn ngoài cung, mọi nơi t sở hữu ta đều để tên nàng, ngay cả tấm thân vàng ngọc này cũng giao cho nàng thế tiền đâu ta sẽ trả nàng đây! Hay là mỗi tối ta đến đắm lưng, bóp chân cho nàng để trừ được không?
- Lam Ninh: Ngài đùa ta sao, đường đường là vương gia dưới một người trên vạn người nhưng trong tay chẳng có một tí tài sản nào, vương gia lấy lại hết đi ta ở đây ăn sung, mặc sướng là đã đủ rồi, ta chỉ đùa ngài thôi!
- Đằng Cảnh: Không cần, vì hiện tại ta có nàng và có nàng là có tất cả, mọi thứ!!!