Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!!

Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!! - Chương 39: Nhữ Uyển




Đến khi bụng Tiêu Khiết Lam đến tháng thứ 8, nghe tin Đế Lai quốc sắp cấu kết cùng bọn phản nghịch trong thành bắt buộc hoàng đế phải thoái vị. Sự lo lắng của nàng lại dồn vào Lãnh Cô Hạo.



Nếu Đế Lai đã tức giận cấu kết với bọn phản nghịch một là sớm bày mưu tính kế hai là bị người ta ám hại.



Kẻ được lời nhất trong việc này là Sở quốc cũng không thoát khỏi nghi can.



Lãnh Cô Hạo ở đầu chiến trường, lại loạn như vậy ắt sẽ dễ bị kích tướng từ phía địch. Tuy bản thân nàng tin Lãnh Cô Hạo sẽ sắp xếp gọn gàng nhưng lại sợ chàng không tin vào bản thân mình.



Vì bên chàng không có ai hiểu chàng cả.



Tiếp đó tin chiến sự lan đến phía Nam này; khi tất cả mọi người chuẩn bị cầm vũ khí chiến đấu chóng lại Sở quốc và Đế Lai thì tin công chúa Đế Lai ập đến.



Mười ngày trước mật thám Phong Định đã tìm thấy rương y phục của công chúa Đế Lai gần phía Tây, tức là địa phận Sở quốc; khi dâng lên cho hoàng đế Đế Lai, người đã cho cung nữ thu xếp y phục cho công chúa xác nhận.



Sự nghi hoặc dần đổ về phía Sở quốc nhưng một số người vẫn cho rằng Phong Định giả dạng chứng cứ. Tuy vậy Đế Lai quốc đã cho dừng cuộc chiến sắp xảy ra. Sứ giả hai nước yêu cầu nghị sự.



Sở quốc nhân cơ hội này gây rối không ít cuộc chiến cuối cùng cũng đành rút lui vì một sự kiện.





Trung tuần tháng 8, hoàng đế Sở Thiên băng hà.



Tin tức làm cho mấy nước láng giềng bàng hoàng. Tiếp đó Sở Thiên Tề vốn cầm binh đánh giặc quay lại hoàng cung. Tự xưng là con cháu chính thất, tiên đế Sở Thiên là cửu cửu của mình. Được các quan ủng hộ xưng vua, đệ đệ Sở Thiên Ngạo của y trở thành vương gia, phong hào làm người ta mù mắt; thay chân y trở thành tướng thống lĩnh quân.



Binh lính Sở quốc ăn mừng tướng quân của mình đã trở thành hoàng đế, càng nhiệt huyết dâng trào.




Theo quy định hoàng đế lên ngôi phải lập hậu; Sở Thiên Tề trực tiếp bãi bỏ, lập một nữ tử làm hậu tên Nhữ Uyên. Chưa được mấy ngày liền giam hoàng hậu trong điện của mình, không cho phép gặp bất kì ai.



Đế Lai quốc cơ hồ nổi sống gió, bởi vì tên tự của công chúa Nhĩ Mễ Tiếu Tư là Nhữ Uyển. Là một trùng hợp hay chính một người?



" Nàng nói xem, tại sao lại như vậy?" Sở Thiên Tề áp bức nàng nhìn hắn.



Nữ tử yếu đuối đang nằm bình tĩnh nhìn nam tử trước mắt. Một mảng bình yên, cũng không trả lời.



" Nàng vẫn nhớ tên kia? Uyển nhi đâu cần như vậy. Hắn đã gặp người hắn yêu rồi! Bây giờ nàng gả cho hắn không bằng gả cho ta!" Mân mê đôi gò má phớt hồng của mỹ nhân, bàn tay đầy chai sẹo của hắn lại sợ tổn thương nàng, nhưng lại luyến tiếc mãi không buông ra.




" Hắn sắp có con rồi Uyển nhi... ta đợi nàng bao nhiêu năm không bằng một cái liếc mắt của hắn sao? Uyển nhi?" Hắn nhìn vào mắt Nhữ Uyển đau thương nói.



" Ta vốn muốn dùng cái chết của nữ nhân hắn uy hiếp hắn, nhưng không ngờ nàng ta lại có quan hệ với Sở Thiên. Nàng nói xem, nữ nhân kia cũng không tầm thường..."



" Nàng ta lại được cứu ra, ta biết còn cách nào khác? Đành phải uy hiếp Phụng Chiết tính mạng con gái ông ta, tấn công thành nhằm làm hắn ta đề phòng mà lơi là biên cương nhưng hắn cũng xem như tinh anh." Càng nói tay hắn nắm cằm Nhữ Uyển siết mạnh, giọng lạnh hơn.



" Ta vốn định đặt cược tất cả vào cuộc chiến cuối cùng nhưng nàng... nàng! Làm hỏng mọi dự định của ta! Nàng lại muốn gả cho hắn!" Hắn hung hăng trừng nàng.



Nhữ Uyển thoáng rét lạnh nhưng tâm tro tàn, tại sao? Tại sao lại là nàng?



Khóe mắt Nhữ Uyển ướt át; Sở Thiên Tề lại càng căm giận. Nàng dám khóc cho tên kia.




Nắm chặt tay Nhữ Uyển lên đỉnh đầu, hắn hung hăn hôn nàng không chút lưu tình. Tay còn lại của hắn lại giật phăng vạt áo của nàng. Hai thân thể áp sát nhau.



Nước mắt càng rơi nhiều, nàng lại thấy hắn càng hung hăng tàn bạo; Nhữ Uyển tâm tro tàn nhắm mắt. Một lời không thể diễn tả hết được.




Ao ước càng nhiều tổn thương càng lớn.



Thân thể bị Sở Thiên Tề chà đạp đau đớn nhưng khi nhìn vào ánh mắt hắn đầy nhu tình khi làm tình với nàng. Tim nàng cũng lạnh toát.



Một đời người vốn vòng vo như vậy, luẩn quẩn trong một cái vòng tròn. Để rồi khi ngoái đầu lại nhìn thì kẻ mà ta vốn tưởng sẽ tiếp tục đi theo sau lưng ta như vậy mãi mãi thì đã không còn. Chỉ còn lại một mảnh tiêu điều hoang vắng tang thương. Như ánh mắt của hắn vậy.



" Xin lỗi!" Giọt nước mắt cuối cùng chảy ngược vào, Nhữ Uyển khó khăn nói.



Sở Thiên Tề đang đè trên người Nhữ Uyển dừng lại, đôi mắt lúc đầu mơ màng nhưng rồi lại mở lớn. Hung hăng trừng, tay " bốp" một cái lên sườn mặt Nhữ Uyển.



" Đồ nữ nhân không biết xấu hổ!" Rồi đứng dậy, mặc y phục rời đi. Để lại trên giường, Nhữ Uyển không kìm được nước mắt lại trào ra. Tâm co rút, xấu hổ, bi phẫn, căm hận cùng dâng lên một lúc.



Co thân thể lạnh toát lại, Nhữ Uyển cuối cùng thiếp đi. Thều thào:



" Tề... đừng đi mà..."