Dọc theo Phong Định đi lên phía Bắc, băng qua một khu rừng nhỏ tiếp đến là ngọn núi lớn, dưới ngọn núi lớn có một dòng sông to chảy ngang. Ta sẽ đến được nơi biên giới của Phong Định.
Qua khỏi dòng sông to đầy nước kia có một đất nước nho nhỏ, tên gọi là Đế Lai quốc. Một quốc gia nghèo về kinh tế nhưng giàu về sức người.
Hoàng cung Đế Lai quốc. Không hoa lệ như hoàng cung Phong Định quốc, cũng không trang trọng như hòng cung Sở quốc. Hoàng cung Đế Lai quốc mang nét thô sơ đơn giản. Không có ánh vàng chói mắt mà là những kiến trúc mài dũa tỉ mỉ đến nao lòng.
Hoàng đế Nhĩ Tát Tử phiền muộn ngồi phê duyệt tấu chương vừa nhìn cô công chúa của mình. Ưu phiền nói: " Tiếu Tư à! Con là công chúa một nước sao có thể làm thiếp nhà người ta. Nội việc con rời khỏi Đế Lai quốc này ta đã không thể chấp thuận rồi"
" Phụ hoàng!!!" Nghe mười phần nũng nịu.
" Đi về suy nghĩ đi. Ta sẽ không đồng ý" Nhĩ Tát Tử kiên quyết.
" Phụ hoàng, con xin người!!" Nhĩ Tiếu Tư kiên quyết cầu xin như sự kiên quyết của phụ thân mình.
" Con về đi, ta sẽ không dao động đâu. Người đâu! Đưa công chúa về!"
Thân ảnh yểu điệu đành bất lực rời đi, con ngươi còn vương hơi nước quanh mắt. Khuôn mặt đã bị che khuất bởi mạn che, chỉ nhìn thấy một đôi mặt đẹp, sáng trong nhưng tràn đầy kiên quyết. Hàng mi dài rủ xuống che đi tất cả.
Một nghìn kị binh của Phong Định bí mật theo mệnh lệnh tiếp nhận nhiệm vụ giải cứu mình.
Đường đi khúc khuỷu, gập ghềnh, chao đảo. Một nghìn kị binh chia thành bốn nhóm, hai nhóm đi đường bộ và hai nhóm đi đường thủy ngày đêm cẩn trọng tiến về phía Nam.
Hai nhóm đi đường thủy trước khi tuyết rơi dày sớm đã cập bến tiến vào đất liền, an toàn chất đầy lương thực cùng trang bị lên khoang thuyền rồi rời cảng tiến về hướng Bắc,mang theo mười con tàu chiến cùng bốn nghìn binh lính gồm bộ binh và thủy binh an toàn vượt biển.
Hai nhóm đi đường bộ chính là quân mồi nhử địch. Đánh lạc hướng địch thành công nhưng suốt hai tháng vẫn chưa trở về. Trong khi nhóm thủy quân đã sớm trở về.
" Báo!!!!!"
" Truyền!" Các tướng gấp gáp cho truyền người đưa tin vào.
" Bẩm tướng quân, bảy mươi chín kị binh đã an toàn trở về, bị thương nặng hai mươi người, năm mươi sáu người còn lại bị thương nhẹ. Hi sinh bốn trăm ba mươi mốt người. Mạc tướng quân anh dũng hi sinh khi trở về, phó tướng U Phó đang gấp gáp trở về cùng bảy mươi tám kị binh!" Người đưa tin vào nói một mạch, trên người đưa tin toàn máu là máu xen lẫn những bông tuyết trắng xóa, thần sắc sớm không ổn định nay vì kích động mặt đỏ bừng mà nói vừa dứt hơi liền lăn ra ngất xỉu.
Cho người sắp xếp xong người truyền tin kia, cả gian phòng không khí ngột ngạt khó thở. Thần sắc ai ai cùng tệ. Lần này kế hoạch thành công nhưng tổn thất quá nhiều... cũng may có quân tiếp viện từ phía Nam của Thanh Ương quận chúa và phủ Quận vương...
" Bây giờ là mùa Đông, quân Sở sẽ tiến công ít đi. Nhưng phải đề phòng cho chặt chẽ. Họ Sở kia chọn mùa Đông này tiến công chắc chắn sóm đã có mưu tính..." Lãnh Cô Hạo thần sắc nặng nề nói...
Đào Nha thôn.
Từng đụn tuyết trắng phủ lớp này đến lớp khác trên từng nhánh cây đào. Không gian trải dài một màu trắng xóa xen lẫn những điểm đỏ tươi của hoa mai đỏ như rực lên một ánh lửa nho nhỏ.
Mùa Đông này đã không còn vui vẻ như mùa Đông năm ngoái. Thời gian cùng địa điểm là một nhưng không khí lại nặng nề hơn.
Tiêu Khiết Lam vừa bước chân ra hơi lạnh đã ùa đến, lớp áo lông chồn trắng càng tôn lên làn da trắng như tuyết. Toàn thân ăn mặc giản dị màu trắng lẫn chút sắc xanh nhẹ nhàng.
Sức khỏe vốn không được tốt sau vụ bắt cóc kia càng thêm yếu. Dù trước kia có luyện võ công đi nữa thì sau bao nhiêu chuyện Tiêu Khiết Lam lại trở thành người bình thường không luyện võ. Nắng lên thì dễ bị cảm nắng, đau đầu; lạnh quá thì dễ phát sốt, ho khan.
Bây giờ ra ngoài cả người như một trái banh nhỏ. Y phục dù nhiều đến đâu cũng không vời đi cái lạnh xuyên da xuyên thịt.
" Ngạo đại ca!" Sau khi tỉnh lại, mọi chuyện Tiêu Khiết Lam dường như đã không còn quan tâm nhiều như trước nữa. Nàng chỉ lo cho đứa bé trong bụng, Lãnh Cô Hạo, bà bà mà thôi.
Đối với những chuyện những việc trước kia Sở Thiên Ngạo làm hay chuyện của Yên Chi, chuyện của Phụng Vi Lâm hay đến chuyện bảo kiếm gì đi nữa bây giờ nàng chỉ xem là mây bay.
Loại chuyện Yên Chi đối xử với nàng, nàng đã từng thương cảm; chuyện Sở Thiên Ngạo rắp tâm lừa dối tiếp cận nàng, nàng chỉ cười trừ; hay loại chuyện Phụng Vi Lâm nháo lên làm loạn bắt cóc uy hiếp, nàng bất lực; mọi chuyện không phải không biết mà sợ biết quá nhiều để rồi tổn thương.
Nàng đã lãnh ngộ.
Đâu phải bản thân tha thứ ắt người kia sẽ thứ tha cho mình?
Đâu phải bản thân can tâm tình nguyện đối phương sẽ bằng lòng?
. . .
Đâu phải... nàng muốn giả ngây như thế?
Mọi chuyện từ không hiểu biết đến trải qua, thấu hiểu, cam lòng, chịu đựng,... mọi thứ đều vượt ngoài tầm kiểm soát... chỉ một người nhỏ bé như nàng thì làm được gì?
Từ lúc bà bà nói cho nàng biết, nàng đã sống vì bản thân mình.
Loại chuyện chỉ chú ý đến tâm tư người khác thật thống khổ bản thân mình.
Tề Thiên Ngạo đang đào hầm băng đằng xa nghe thấy tiếng Tiêu Khiết Lam gọi thì dừng tay, cười cười bước đến.
Nàng giờ đây đã không còn thơ ngây nhìn hắn lúc trước nữa rồi. ánh mắt nàng lãnh đạm như vốn có. Không mang chút tươi sáng hay hiếu kì nữa, không còn...
Tầm mắt dời đến vùng bụng nổi lên của nàng, bụng đã to hơn trước nhiều, dù y phục có bao nhiêu lớp đi nữa cũng không che được.
Nhìn gương mặt đã từng làm tim mình đập khó kiểm soát kia, Sở Thiên Ngạo bây giờ chỉ cảm thấy một mảnh dịu dàng, không còn cố chấp như trước nữa rồi. Tâm của nàng nàng đã định. Dù hắn có làm bao nhiêu việc nữa nàng vẫn không dao lòng. Quan hệ huynh muội bây giờ đã làm hắn toại nguyện rồi.
Mỉm cười dịu dàng, Sở Thiên Ngạo đến trước mặt Tiêu Khiết Lam cười nhẹ hỏi: " Trời lạnh vậy muội ra đây làm gì! Mau mau vào trong đại ca giúp muội!" Vừa nói vừa định dìu Tiêu Khiết lam vào nhà...
Bàn tay khẽ rụt lại, " Đại ca... tình hình sao rồi ạ?" Tiêu Khiết Lam cự tuyệt hỏi.
Bàn tay đưa ra phía trước khẽ thu lại " Ừm... Lãnh Cô Hạo của muooij hắn làm rất tốt, làm cho đại ca ta chuyển tay còn không kịp nữa là.. ha ha.." Bàn tay trong lớp áo xoa xoa đi sự lạnh giá. Miệng cười nhẹ.
Đôi mắt Tiêu Khiết Lam mơ màng, khẽ gật đầu rồi cúi xuống; bàn tay mảnh khảnh vuốt vuốt vùng bụng của mình " Đại ca làm tiếp!" rồi đi vào nhà, để lại Sở Thiên Ngạo một bóng dáng mảnh khảnh yếu đuối.
Khẽ thở ra, hắn xoay người đi đào hầm băng tiếp cho Mộ Lục Nhiên đựng thuốc của Tiêu Khiết Lam.