Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!!

Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!! - Chương 35: Căng thẳng




Vũ đang đứng từ xa giao chiến thấy tình hình không ổn liền phi người bay nhanh qua phía Lãnh Cô Hạo; chém giết liên tục. Máu tanh xộc vào mũi làm người ta choáng váng đầu óc.



Bên này Lãnh Cô Hạo cùng Vũ đối chọi lại mười mấy tên mặc áo đen, bên kia Sở Thiên Tề nghe được tin tức gì đó của thuộc hạ mà sắc mặt âm trầm, đen đi mấy phần. Không để ý đến vết thương chưa băng bó liền rời đi.



Trước khi rời xa còn buông một câu: " Lần đánh tiếp theo có lẽ sẽ căng thẳng đấy; báo trước cho ngươi biết luôn nhé, ta sẽ không tiến đánh dãy Thiên Nhai nhỏ nhoi này nữa đâu... ha ha ha" Vừa đi vừa đá vừa giẫm lên mấy cái xác chắn đường đi cũng không phân biệt quân ta hay địch.



Phó tướng dưới trướng Sở Thiên Tề nghe hắn nói thế liền nói to: " Tướng quân!!" Ý bảo điều bảo mật không thể nói kia mà.....



Sở Thiên Tề cũng chẳng thèm nghó đạp ngay ngực phó tướng một cái, làm hắn lùi về sau vài bước; giọng lạnh tanh: " Bản tướng hành sự cần ngươi nhắc nhở sao??" Âm cuối như rít qua kẽ răng.



" Tướng quân tha mạng!" Phó tướng thấy tình hình biết mình đắc tội vị tướng quân này liền quỳ xuống đập đầu tạ tội. Miệng xin tha mạng không ngừng.



" Hừ" một tiếng liền nhảy lên lưng ngựa rời đi.



Phía sau Lãnh Cô Hạo mặt đen như đít nồi nhìn theo bóng Sở Thiên Tề chỉ còn một chấm nhỏ; tức giận đâm vài nhát vào tên đang xông tới.



" Gia!" Vũ bên cạnh bỗng hô to



" Có tín hiệu từ phía Bắc!"



Lãnh Cô Hạo nhìn theo hướng Bắc liền thấy pháo hiệu màu đỏ đang ở trên trời. Pháo hiệu chia làm bốn loại xếp theo thứ tự là xanh dương, vàng, đen, đỏ. Đỏ là cấp nguy hiểm nhất. dấu hiệu phiến quân địch.



" Chết tiệt! Rút!" Lãnh Cô Hạo rống to.



Trong doanh trướng Sở quốc.





" Ngươi nói hoàng thượng đang tra xét nữ nhân kia?" Sở Thiên Tề ngồi trên vị trí chủ soái sắc mặt lạnh tanh.



" Vâng! Sáng sớm có một nữ nhân khoảng hai mươi mấy tuổi đột ngột xuất hiện trong cung, hoàng thượng tiếp đón nàng ta tận tình; sau sắc mặt ngài rất khó chịu. Khi nữ nhân kia đi thì hoàng thượng liền phái người đi tra xét nữ nhân của họ Lãnh kia!" Một người mặc đồ đen toàn thân quỳ một bên nói.



Sở Thiên tề thoáng trầm ngâm, cuối cùng mở miệng nói: " Tiếp tục canh giữ nữ nhân kia cho cẩn thận, nếu hoàng thượng muốn cứu nữ nhân kia thì cứ thả ra. Phái người đi tra xét thân phận nữ nhân ban sáng cho ta."



" Vâng!" Thân ảnh màu đen liền biến mất.




" Hoàng thượng... mong ngài thông minh một chút!" Sở Thiên Tề bất giác nói. Sau đó nở nụ cười đầy mỉa mai.



Hai ngày sau, vua Phong Định quốc Lãnh Cô Phong phái quân mang mười mấy vạn binh ra chiến trường chuẩn bị chiến tranh. Quân Sở đã mở rộng cuộc chiến xuống đồng bằng của Phong Định. Hai mươi mấy vạn quân Sở quốc ồ ạt kéo vào làm chủ tướng Lãnh Cô Hạo ứng phó không kịp vì binh lực ít. Sau khi quân viện trợ mười mấy vạn quân tiến đến nơi phần nào ép xuống tình hình căng thẳng.



Suốt mấy ngày tiếp theo, Lãnh Cô Hạo phái hai tướng trong doanh chia quân chặn đánh địch. Cuộc chiến ở đồng bằng kéo dài từ Thanh Mạt thành cho đến Dự thành. Trên con sông bắt ngang giữa hai thành người chết vô số, nổi lềnh bềnh bốc mùi hôi thối kéo dài đến những thành trì khác. Tạm thời chưa phân thắng thua nhưng nhìn vào vẫn thấy Phong Định quốc đang bất lợi, thành Thanh Mạt đã bị chiếm đóng, Dự thành vẫn đang phong thủ. Giao tranh ác liệt.



Không ai biết rằng trong kinh thành Phong Định đã có biến cố long trời lở đất.



Vua Phong Định đời thứ tám Lãnh Cô Phong sau khi tiếp tế quân doanh cho chiến trường do sử lý chính vụ nên ngất xỉu. Hoàng hậu Vân Nhu cùng hoàng tử chưa đầy tháng phải lên cai quản trong ngoài bình ổn lòng quan dân.



Phụng Chiết – Lại bộ thương thư của vương triều luôn gây sóng ngầm trong cung đình sau khi hoàng thượng ngất xỉu; ông dẫn quân lính vào hoàng cung với ý đồ mưu phản. Cùng âm mưu với Phụng Chiết còn có quan võ bên lục bộ là hình bộ thượng thư – Cao Chính cùng một số viên quan nhỏ âm mưu tước đoạt ngôi vị.



( Xin sửa lại chức quan của Phụng Chiết mấy chương trước)



Tình hình căng thẳng đến mức giặc trong lẫn giặc ngoài đều có thể cảm nhận huống hồ những người trong Phong Định quốc.




Thái phó Bạch Chu Mẫn cùng Tư Mã Khâm Uy kịp thời dâng kế bày sách với hoàng hậu Vân Nhu mới có thể giữ được thế cân bằng; không cho Phụng Chiết và Cao Chính thực hiện âm mưu. Tình hình Phụng Chiết cùng quân mưu phản đang ở ngoài đánh phá cửa cung, bao vây toàn bộ các cửa thành của hoàng cung. Chỉ chờ lơi lòng liền phá cổng đánh vào.



Trong hoàn cảnh này, Âu Phi Dương rất tự giác vào cung ứng biến. Lãnh Cô Hạo đối đầu với quân Sở ngoài thành phần nào an tâm với ca ca của mình đang bị trúng độc.



Đào Nha thôn.



Chốn cũ vẫn như thuở nào, cảnh vật vẫn thế, những cành hoa đào đã gần đến cuối mùa nhưng vẫn đua nhau trổ bông; như muốn đón chủ nhân của nó.



Trong gian nhà nhỏ quen thuộc Mộ Lục Nhiên nhìn Tiêu Khiết lam nằm trên giường chân mày khẽ giãn ra; gương mặt biến đổi trở lại gương mặt của một phụ nhân.



Người trên giường chân may khẽ chau lại, " hừ hừ" mấy tiếng. Vẫn còn đang ngủ những lại khiến người ngồi bên cạnh đua lòng.



Con ngươi mơ màng khẽ mở, nàng từ từ ngồi dậy. Có lẽ suốt một thời gian chưa hoạt động nên tay chân vô lực, gắng gượng một lúc rồi bổ mình nằm xuống. mắt mơ màng nhìn Mộ Lục Nhiên.



" Bà bà!" Giọng như không thể tin nổi.




Đưa tay vuốt vuốt gương mặt có điểm gầy của Tiêu Khiết Lam, Mộ Lục Nhiên cười ân cần với nàng rồi nhỏ giọng nói: " Ngoan, uống ít thuốc rồi ta sẽ kể cho con nghe!" Nói xong liền múc một muỗng thuốc đưa đến bên môi nàng.



Đôi môi khô rát chứng tỏ đang thiếu nước; Tiêu Khiết Lam khó khăn uống hết một chén thuốc liền lịm đi, nàng lại ngủ.



Kéo chăn đắp lại cho nàng, Mộ Lục Nhiên đi ra khỏi gian phòng liền đóng cửa lại.



Bên ngoài sân tán đào rơi bay lả tả. Cảnh đẹp như mơ. Mộ Lục Nhiên đứng ngây người trong chóc lát.




Một người dáng cao, đôi vai rộng lớn từ từ bước tới phía sau Mộ Lục Nhiên.



" Cậu còn chuyện gì sao?" Mộ Lục Nhiên không quay đầu, hỏi.



" Tại hạ nghĩ nên tĩnh dưỡng một thời gian nên suy đi tính lại ở đây một thời gian cũng chả sao; dù sao chiến tranh ngoài kia tại hạ vẫn chưa có hứng thú!" Sở Thiên Ngạo ung dung nói, mắt nhếch lên.



" Tùy cậu, đừng đụng vào nàng là được. Không biết sư phụ cậu bây giờ ra sao rồi?!"



Sở Thiên Ngạo hơi sững người nhưng rồi bất ngờ cười lớn: " ha ha! Không ngờ tiền bối lại quen biết sư phụ của vãn bối"



Mộ Lục Nhiên liếc mắt kinh thường nhìn Sở Thiên Ngạo, nói: " Lão độc kia lúc trẻ bám ta dai như đĩa đấy, đừng tưởng cổ độc của các ngươi không thua. Năm xưa sư phụ ngươi bị ta đánh cho què đấy!" Mộ Lục Nhiên nghiêm nghị nói. Bất giác nhơ lại thời lúc trẻ thì cười, thời của bà thật sự không đầy âm mưu xảo trá như bây giờ. Yêu là yêu, hận là hận. Nếu yêu tất sinh hận nhưng nếu hận thì yêu cũng không đáng.



Nghe vậy Sở Thiên Ngạo càng cười lớn, không nể mặt sư phụ đang ở hoàng cung Sở quốc và đang sống sờ sờ kia: " Vẫn khỏe... Không ngờ đấy ạ, lúc còn bé sư phụ hay nói một bà cô đã bị sư phụ chọc giận liền bỏ đi; sư phụ thấy vậy sợ nàng xảy ra chuyện nên đi theo không ngờ xảy ra chuyện thật. Vì cứu nàng mà chân sợ phụ mới bị què... ha ha ha!!"



" Aiz! So ra thời chúng ta ân oán phân chia rõ ràng hơn các ngươi nhiều. Nếu ngươi đã thích Lam nhi thì nên tôn trọng nàng. Nàng tuy khá ngây thơ nhưng cũng độc đoán, đã nhận người nào tất nàng sẽ lưu tâm. Những người bèo cá gặp nhau tuy động tâm nhưng rồi cũng không lâu dài. Ta nghĩ ngươi nên nghĩ cho thấu đáo. Đừng tổn hại đến nàng..." Mộ Lục Nhiên nhìn sâu vào mắt Sở Thiên Ngạo; như khuyên nhủ như cảnh cáo.



" Tại hạ biết... bất quá... lòng người trăm mối tơ vò; dù yêu hay hận tới lui cũng một chữ tình..." Sở Thiên Ngạo đón mấy tán đào đang rơi trước mặt hắn, cười tự giễu. Tay nắm chặt, khi mở ra đã không còn tán hoa.



" Nếu đã vậy ta cũng mong..."



..