Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!!

Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!! - Chương 31: Nỗi đau chòng chéo nỗi đau




Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Khiết Lam đoán chừng mình đã ở trong cái hầm này cũng vài ngày; người vô lực cầm bánh bao trước mặt lên ăn. Mấy ngày qua vẫn có người mang thức ăn đến cho nàng, chỉ là không biết giờ nào mà thôi. Trong hầm dường như có khe hở; cứ mỗi lần Tiêu Khiết Lam ăn xong thì người bắt đầu mê man, trong bánh bao có bỏ một chút thuốc mê cùng hương liệu nào làm đầu óc Tiêu Khiết Lam không thể tính táo.



Nhai nhai cái bánh bao cũng khá ngon, tay sờ sờ bụng của mình, có chút lo lắng. Dù biết trong bánh bao có bỏ thuốc nhưng nếu nàng không ăn liệu có thể sống sót mà giữ đứa bé trong bụng.



Hạo! Bây giờ chàng sao rồi?... Thiếp lo quá...



Mi mắt nặng dần, nặng dần,... Tiêu Khiết Lam trước khi mất toàn bộ kiểm soát mũi vẫn ngửi thấy một mùi hương nào đó vô hình...



....



Biên cương.



Lãnh Cô Hạo đang bị vùi trong đóng sổ sách phê phê duyệt duyệt; dù tâm hắn đang dậy sóng cỡ nào cũng chả ai biết được.



Cũng 5 ngày rồi thuộc hạ của hắn vẫn chưa tìm thấy Tiêu Khiết Lam; hắn bắt đầu dưng lên lo lắng... thân phận của nàng thật sự bất định; khó mà ai biết là kẻ thù hay đồng minh hại nàng.



Thuộc hạ ở Sở quốc của hắn 3 ngày trước đã tìm ra manh mối về thân phận của Tiêu Khiết Lam; cư nhiên không ngờ nàng là con của nữ nhân tên Hạ Vãn Vân huynh muội kết nghĩa của Sở Thiên cùng là đồng môn của Lão Ngu; Lão Ngu này thời của phụ hoàng và gia gia hắn rất nổi tiếng, người tuy thành thật chất phác dễ bị lừa nhưng lão có một vốn võ công thâm sâu không lường được, thời đó cũng có một nha đầu biệt danh là Sát luôn làm cái đuôi nhỏ đi theo sau lão Ngu; hai người náo loạn giang hồ đến long trời lở đất, ra đi lúc nào cũng không hay...



Bây giờ đệ tử của lão Ngu một người làm vua một nước, người kia lại rơi xuống dưới đáy xã hội, bất đắc kì tử mà chết!



Con của nàng ta, là Lam nhi của hắn. Bây giờ vẫn không biết kẻ nào hại. Bởi nguồn tin cũng có kẻ đang tìm Hạ Vãn Vân, tất nhiên sẽ có liên quan đến Tiêu Khiết Lam.



Dẫu có lo lắng thì lí trí hắn vẫn rất rõ ràng; nếu người bắt Tiêu Khiết Lam đi muốn giết nàng thì chắc hắn bây giờ đã rê ra khắp nơi, bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của nàng lại khiến hắn an tâm hơn. Tiêu Khiết Lam vẫn chưa chết vì kẻ kia muốn lợi dụng nàng...



Thở ra một hơi dài: " Hừm..." Lãnh Cô Hạo càng không yên lòng; bây giờ chiến sự vài ngày nữa thôi đã diễn ra, hắn thân là tướng quân lĩnh trận, không thể vì việc riêng mà ảnh hưởng đến trăm nhà...



Đang suy nghĩ thì đầu nhói đau lên từng cơn, nó đến nhanh làm Lãnh Cô Hạo bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì cơn đau này chòng chéo cơn đau kia kéo đến.




" A!" Đầu đau quá... " Người đâu.." Tay day day trán, miệng khô khốc lên tiếng.



" Vương gia!" Lính ngoài trướng tiến vào, đầu tiên bất ngờ mắt trợn to rồi hồi thần lại luống cuống gọi quân y: " Nhanh... nhanh... quân y đâu..."



" Nhỏ miệng lại..." Lãnh Cô Hạo đau đầu day trán lạnh tanh lên tiếng.



" Vâng! Để thần đi gọi.." Sau đó lo lắng rời đi.




Nhịp tim trong ngực lại không ngừng đập nhanh; bất ổn đến đáng sợ; như báo hiệu thứ gì đó.



Lãnh Cô Hạo đau đớn, chửi tục: " Mẹ kiếp!" Bệnh của hắn lúc nào không đau bây giờ đang trong tình hình nước sôi lửa bỏng thế này.



Khó khăn thở dốc, tay trái ôm ngực, tay phải day day thái dương. Cơn đau như muốn xé hắn thành nghìn mảnh vây. Thật đau!



Màn trướng bị vén lên; quân y một ông lão tóc hoa râm tiến đến bắt mạch; mi mày ông nhíu chặt. Mồ hôi dàn dụa lắp bắp nói: " Lão nô bất tài.." Rồi dập đầu mạnh xuống đất.



Tên lính thấy tướng quân của mình đau như vậy nhưng quân y bất lực quát lên một tiếng " vô dụng" rồi cầm tay xách ông ta ném ra ngoài trướng. Giọng khó khăn nói với Lãnh Cô Hạo đang dần mất ý thức: " Để tiểu nhân đi gọi Vũ đại nhân ạ!!" Nói xong liền gấp gáp chạy đi như lúc nãy.



Cơn đau ập đến ngày một mãnh liệt, bàn tay Lãnh Cô Hạo run rẩy chống đỡ bàn đứng dậy tiến đến bên ngăn tủ đầu giường, lấy từ trong học nhỏ ra một lọ sứ màu trắng; khó khăn để bản thân mình đứng vững; dốc cạn lọ sứ rồi cho toàn bộ thuốc trong lọ vào miệng. Không biết do thuốc hay không, ý thức dần không rõ, con ngươi như trút hết sức lực mở mắt vẫn không cự lại được cơn đau trước ngực và trên đầu. Người ngã xuống một bên giường. Liền hôn mê bất tỉnh.



...



Hết chương 31: Vì thời gian gấp gáp nên các chương sau này có thể số lượng không đều nhau nhé. Sorry