Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!!

Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!! - Chương 20: Tâm tình




Gửi phần tình này vào gió Đông!



Đúng là có kẻ nào đó đang sắp đặt mà!! Lãnh Cô Hạo nghĩ trong lòng, mày rậm nhíu lại, lại tăng thêm phần cương trực trên khuôn mặt như tượng kia.



Âu Phi Dương đứng bên cạnh nhìn biểu tình của Lãnh Cô Hạo thì khẽ thở dài, gương mặt thu bỏ vẻ cợt nhả thường ngày vốn có, lãnh đạm nhìn Lãnh Cô Hạo nói tin tức mà trong lòng canh cánh lâu nay: “ Dạo này tin tức từ dãy Thiên Nhai bị phong bế, mật thám bên Sở quốc cũng không lấy được thông tin nào quan trọng nhưng dường như bên Sở quốc đang chuẩn bị làm một điều gì đó rất quan trọng thì phải...” Nói đến đây, Âu Phi Dương nhìn mặt Lãnh Cô Hạo.



“ Hừ!! Sở Thiên Tề bọn chúng một không trả thù hai cũng đánh!!!” Lãnh Cô Hạo tự tiếu tự phi cười nhạo. Suốt mấy năm lẩn trong doanh trướng Sở quốc, cách hành binh hay tính cách gì của Sở Thiên Tề hắn là người rõ nhất. Không ai hiểu mình hơn kẻ thù cả!!



Âu Phi Dương như đoán trước lời nói của Lãnh Cô Hạo thì khẽ thở ra, điều mà hắn lo sợ là thông tin phía sau mà hắn chưa nói đây này, gương mặt lãnh đạm giờ lại phủ thêm một tầng mồ hôi mỏng: “ À! Bên ngoài Thanh Ty thành hình như đang có người lấy thông tin từ Điệp Lâu của vương phi... nhỉ?” Nói đến cuối ý, Âu Phi Dương mồ hôi chảy ròng, tâm lý đã chuẩn bị sẵn từ trước bây giờ hoa hoa lệ lệ không còn một móng. Đôi con ngươi đảo lên đảo xuống tránh ánh mắt của Lãnh Cô Hạo đang làm mình lạnh.



“ Hử!!!!!” Lãnh Cô Hạo như không nghe thấy giọng kéo dài lên, mồ hôi của Âu Phi Dương càng đổ nhiều hơn.



“ Ờ... à... Bên Điệp Lâu báo rằng có người đang dò la thông tin của vương phi!!” Nói xong giống như được giải thoát, thở nhẹ một hơi.



Ài! Đúng là khổ hắn mà, nào có giống như đối tác làm ăn như xưa không!! Rõ ràng là đang áp bức! Bốc lột tinh thần người ta mà!! Âu Phi Dương ai oán kêu to trong lòng.



Nghe Âu Phi Dương nói xong, gương mặt của Lãnh Cô Hạo lại càng thâm trầm.



Người kia liệu có phải bên Sở quốc? Không! Không chắc chắn!! Dù bất luận như thế nào, Lam nhi của hắn sẽ được hắn an an toàn toàn bảo hộ.



Con ngươi mang nét kiên định suy nghĩ, Âu Phi Dương đứng bên cạnh nhìn Lãnh Cô Hạo đầy thâm ý. Haizz! Vương gia ngươi lại có lúc dịu dàng như vậy! Vương phi cũng thật tốt số! Nghĩ xong hắn tự cảm thấy không còn việc gì nên nhanh chóng rời khỏi, tốt nhất là rời khỏi nơi âm u này thì hơn.



Trong gian phòng nhập nhòe ánh lửa sắp cạn dầu, Lãnh Cô Hạo tâm trí định thần xuy nghĩ sâu xa diễn biến tiếp theo.





-.-.-.-.-.-.-.-.-



Khi Lãnh Cô Hạo rời khỏi Thập Bát Ngục cũng đến lúc mặt trời lặn xuống, vì còn vương vấn chút tư vị của mùa Đông nên không khí trời vẫn còn se lạnh. Chỉnh lại vạt áo, yên tĩnh ngồi trong xe ngựa đang chạy chầm chậm trở về phủ.



“ Cạch” Mở nhẹ cánh cửa phòng, Lãnh Cô Hạo nhanh chân tiến vào trong phòng. Hơi ấm lập tức xua đi hơi lạnh trên người.



“ Chàng đã về!!” Tiêu Khiết Lam đang ngồi trên giường đọc sách nghe tiếng động thì vui mừng nhìn qua, giọng nói mang nét vui mừng tràn đầy không hề giấu giếm.



“ Ừm!” Tiến gần đến bên giường, cúi người hôn lên mi tâm của Tiêu Khiết Lam, đôi con ngươi tràn đầy nhu tình.



Hai người cứ thế nhìn nhau, như nhìn một vật gì đó quan trọng nhất của mình mà để nâng niu, trân quý. Không khí ấm áp mà hòa hợp đến xiêu lòng.



Ngồi nhìn Lãnh Cô Hạo một lúc, cuối cùng Tiêu Khiết Lam mở miệng nói: “ Chàng đã ăn chưa?” Tuy bây giờ chưa hẳn tối nhưng trong phủ cũng đã dùng xong điểm tâm rồi, nàng cũng không ngờ hôm nay Lãnh Cô Hạo lại về sớm đến thế.



“ Ừm! Chưa!” Nói xong dìu Tiêu Khiết Lam trên giường xuống rồi chỉnh lại vạt áo của nàng, dìu đến bên cạnh bàn ngồi xuống.



“ Ta biết nàng ăn rồi nhưng nàng có thể bồi ta ăn!” Gương mặt mang nét tà tà mị mị nhìn Tiêu Khiết Lam.



Thật không giống tướng quân anh dũng một chút nào cả! Tiêu Khiết Lam cười nhẹ, phong tình càng thêm vạn chủng.



Cho nha hoàn bưng đồ ăn lên, Lãnh Cô Hạo vẫy tay cho lui xuống. Hai người hòa hợp ngươi gắp ta ăn, cuối cùng đến khi bụng của Lãnh Cô Hạo hơi to lên rồi bỏ đũa xuống.




Nhìn Lãnh Cô Hạo đang uống trà, Tiêu Khiết Lam nhìn một chút rồi hạ tầm mắt xuống tay áo của mình, trong tay nàng đang cầm chiếc trâm cài mà nương nàng cho. Dạo kia khi trở về nàng đã định nói nhưng không ngờ bị xao nhãng rồi bị bệnh như thế, bây giờ cũng nên nhờ Lãnh Cô Hạo chàng.



Nàng muốn cả hai không có bất cứ bí mật gì, bởi vì, nàng tin chàng!



“ Sao vậy?” Nhìn gương mặt Tiêu Khiết Lam nhìn chăm chú thứ gì đó, Lãnh Cô Hạo hiếu kì hỏi.



Ngước gương mặt xinh đẹp lên, nở một nụ cười tươi đẹp. Nàng nhận ra dạo này nàng rất hay cười.



Đưa chiếc trâm trong tay đặt lên bàn, nhìn chăm chú nó rồi nói: “ Là của nương thiếp!”



Lãnh Cô Hạo nhìn ra sự trân trọng trong mắt Tiêu Khiết Lam thì đưa tay cầm lấy nhẹ nhàng.



Là một cây trâm rất đẹp, thật sự rất hợp với nàng. Lãnh Cô Hạo suy nghĩ. Nhưng!




Đưa tay vân vê họa tiết trên chiếc trâm, Lãnh Cô Hạo mở miệng: “ Chiếc trâm này, thủ nghệ hình như không phải của Phong Định quốc!” Con ngươi nhìn Tiêu Khiết Lam như chắc chắn.



Nghe Lãnh Cô Hạo nói vậy, Tiêu Khiết Lam khẽ gật đầu, nói ra nghi vấn của Lãnh Cô Hạo: “ Ngày thiếp ra cửa thì muốn nặn đất giống như cây trâm này, nên thiếp đưa cho lão nhân làm tượng chiếc trâm xem họa tiết, lâu sau ông ấy bảo chiếc trâm này không nên có ở Phong Định quốc. Rồi thiếp mới biết được cây trâm này suất sứ từ Sở Quốc!” Nói xong một câu này, Tiêu Khiết Lam lấy lại hơi, lâu rồi chưa nói câu nào dài như vậy.



Ừm! Không sai. Ở Phong Định Quốc không thể có được kĩ thuật làm trang sức như thế này, chiếc trâm này được làm rất tỉ mỉ, cẩn trọng. Điều hắn chú ý chính là vật liệu của chiếc trâm. Ở Phong Định Quốc nếu có loại huyết ngọc này sớm đã dâng lên hoàng đế từ lâu, sao lại có ở trên một nha hoàn trong Tiêu phủ chứ.



Biết Tiêu Khiết Lam có vấn đề muốn cho mình biết, hắn ung dung điều chỉnh tư thế để nghe Tiêu Khiết lam nói.




“ Thiếp nghĩ! Nương của thiếp là người Sở Quốc!” Tiêu Khiết Lam nói đầy hoang mang.



“ Sao nàng lại chắc chắn như vậy? Có thể đây là thứ của người nào đó tặng cho nương nàng rồi nương nàng để lại cho nàng?”



“ Bà bà từng nói, nương ta rất xinh đẹp! Nhưng không phải chỉ có thế, học vấn của nương ta rất cao; ngày mà nương ta giúp bà bà chữa thương cũng tự mình vận võ rồi tìm dược cho bà bà. Phong thái mà nương ta mang lại cho bà bà không phải là sự thấp hèn hay tự ti của nha hoàn mà là một phong thái rất... ta không biết nói sao vì bà bà cũng không giải thích cho đúng được!” Tiêu Khiết Lam nhớ lại bà bà nên con ngươi toàn một mảnh nhu hòa cùng ấm áp, nàng không chú ý tự mình xưng ' ta' chứ không phải là ' thiếp'. Lãnh Cô Hạo nhìn thấy vậy cũng cười sâu. Vị bà bà mà hắn chưa gặp mặt này thật sự yêu thương nàng như lời nàng nói.



“... Bà bà còn nói, 'vận mệnh là do con người chọn, dù đúng dù sai thì phải tiếp nhận mà sống!' Ta không hiểu đó là như thế nào nhưng bây giờ ta đã hiểu ra; nương ta vì bỏ cuộc sống nhung lụa gì đó mà đi theo phụ thân ta, mệnh mà nương chọn không thể quay đầu nên dù thế nào bà vẫn tiếp tục theo đuổi thứ mà bà chọn!” Nói xong, Tiêu Khiết Lam nhìn Lãnh Cô Hạo nói: “ Ta chọn chàng là đúng... phải không?”



Lãnh Cô Hạo nhìn sự bất an trong mắt Tiêu Khiết Lam thì có cảm giác gì đó rất khó chịu. Hắn biết vương vị vương gia không chỉ một nữ nhân, nhưng bây giờ hắn thà chọn cuộc sống của nàng hạnh phúc còn hơn đám nữ nhân yên oanh kia. Dù sao nếu đại ca hắn bắt buộc hắn nạp thiếp thì... diệt trước khi vào phủ thì hơi! Ừm.



Đưa tay kéo gương mặt nhỏ sát gương mặt mình, mũi chạm nhẹ lên mũi nàng rồi cọ cọ, con ngươi nhu tình nhìn Tiêu Khiết Lam nói: “ Đúng, nàng chọn rất đúng người đó! Ta sẽ không để nàng chịu khổ đâu!” Nói xong còn in lên mũi Tiêu Khiết Lam một nụ hôn.



Tiếu dung của Tiêu Khiết Lam giãn ra rồi cong lên, mắt chủ động nhắm lại nghênh hợp với nụ hôn trên môi của mình. Nương! Bà bà! Bây giờ con rất hạnh phúc!



Rời khỏi môi của Tiêu Khiết Lam, Lãnh Cô Hạo xoa xoa gương mặt của Tiêu Khiết Lam nói: “ Ốm quá! Nàng nghỉ ngơi cho tốt vào, ta sẽ cho ngươi hỏi thăm chuyện của nương nàng năm đó!” Bàn tay chai sần xoa nắn gương mặt mềm mịn, tay kia cầm chiếc trâm trên bàn cài lên lọn tóc sau đầu của Tiêu Khiết Lam.



Thẫn người một hồi, Lãnh Cô Hạo nói mà nhìn Tiêu Khiết Lam không rời: “ Nàng thật sự! Rất đẹp!”



“ Vâng!” Nói khẽ một tiếng, Tiêu Khiết Lam chủ động ôm Lãnh Cô Hạo. Rúc người vào trong lòng chàng, ngửi mùi hương của riêng chàng có, nàng thích, thích lắm! Thích khoảnh khắc bây giờ.