Sở quốc.
Sở Thiên Tề trở lại doanh trướng của mình phê phê duyệt duyệt quân vụ, tay đang xoa xoa mi tâm dừng lại. Đứng dậy, tiến ra ngoài lều trướng, theo tầm mắt hắn sẽ thấy rõ con chim ưng màu đen đang bay đến.
“ Phành phạch, phạch, phạch...” Chim ưng nhanh nhẹn bay đến Sở Thiên Tề, đôi cánh phành phạch vỗ ngừng lại, đôi chân chĩa ra bắt lấy khuỷnh tay của Sở Thiên Tề đang giương ra.
“ Ngoan!” Giọng nhẹ nhẹ vang lên, trong lòng Sở Thiên Tề có chút vui mừng lấn áp cảm xúc phiền muộn vừa rồi. Hắn vẫn chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của đệ đệ hắn nhưng không ngờ lần này lại nhanh như thế này.
Bàn tay ngăm đen rút lấy mảnh giấy ở chân con chim ưng, giương tay. Con chim ưng không chừng chừ bay đi. Hắn không nghi ngờ đệ đệ hắn nên hắn biết kết quả sẽ làm hắn hài lòng, vậy nên cũng không nhất thiết phải hồi âm nữa. Cứ để Ưng nhi bay lượn một chút cho nó còn săn mồi...
Vào lại lều trướng, không khí lãnh lẽo bên ngoài vơi đi bớt; đến gần đóng lửa hơ đi lớp tuyết bám vào mảnh giấy. Đợi khi tuyến tan hết, mảnh giấy cũng không bị làm ướt vì đây là một loại giấy đặc biệt chỉ có ở Sở quốc, để chế tạo được loại giấy này cũng mất một số tiền khá lớn, công dụng của nó có thể bảo toàn chữ viết một cách triệt để, dù gặp nước chữ sẽ không bị hòa mà bị mờ đi rồi chìm sâu vào giấy. Đến khi muốn đọc chỉ cần hơ trên lửa là được. Còn nếu gặp phải lửa thì giấy sẽ trở thành giấy bình thường... Dù gì cái gì cũng không toàn vẹn tốt!!!
Mở vạt giấy ra, nét chữ rồng bay phượng múa. Là nét chữ của đệ hắn!
Trên tờ giấy ghi rằng: ' Ca! Nữ nhân tên Tiêu Khiết Lam, mười lăm. Vương phi của Lãnh Cô Hạo. Thành thân vào mùa Thu năm nay, rất được Lãnh Cô Hạo sủng!'
Gọn gàng như thế khi Sở Thiên Tề đọc, nhưng y không biết rằng ba câu mình đọc đã được Sở Thiên Ngạo thử nghiệm và vứt bỏ trên mười tờ giấy đắt tiền này.
Sở Thiên Ngạo không ngờ người mình thương nhớ lại là chủ nhân của mảnh vải này, khi đến nơi để gặp thì hắn phải thẫn người hồi lâu. Lòng rối loạn, Sở Thiên Ngạo viết dài dòng trên những tờ giấy kia nào là: ca định làm gì? Nữ nhân này đệ mến! Nàng có bị gì không??.... Toàn là những lời nói đầy quan tâm đến Tiêu Khiết Lam. Sau khi Sở Thiên Ngạo viết xong thì cảm thấy đây không phải là tính cách của hắn, đắn đo suy nghĩ đến nát óc mới vắt ra được ba câu mà Sở Thiên Tề đang đọc!!! Tuy Sở Thiên Ngạo khổ sở vậy mà Sở Thiên Tề đời cùng không hay biết. “ Ha ha ha!!!” Sở Thiên Tề cười lên, một nụ cười ngạo nghễ và đắc thắng!!! Y đã nhận ra mà, mật thám bên Phong Định quốc báo đến Lãnh Cô Hạo đang chú ý một nữ nhân, tuy biết hắn yêu thích vương phi của hắn nhưng để chắc chắn Sở Thiên Tề không thích nữ nhân nào khác; hắn đã phái người đến lấy mảnh vải mà Lãnh Cô Hạo thường buộc tóc, vì sao y biết mảnh vải buộc tóc kia không phải của Lãnh Cô Hạo thì người mật thám kia bảo y Lãnh Cô Hạo chỉ thường mang buộc tóc màu đen hoặc đỏ. Hôm đó Lãnh Cô Hạo mang dải vải trắng còn tưởng nhà hắn có đám tang ai mà mình không biết. Và tất nhiên... nữ nhân kia!!! “ Ha... ha...ha!!”
-.-.-.-.-.-.-.-
Hai tháng sau.
Hoàng Bắc phủ.
Hôm nay có một chuyện động trời xảy ra đối với Tiêu Khiết Lam và Lãnh Cô Hạo!!!
Bởi vì lời nghe được lời bàn tán của bọn hạ nhân, cả buổi sáng ngày hôm đó Tiêu Khiết Lam đều không vui. Nàng biết hắn và nàng thành thân đã lâu nhưng vẫn chưa viên phòng, cư nhiên không ngờ bọn hạ nhân cứ nói này nói nọ làm tinh thần Tiêu Khiết Lam lên xuống thất thường.
Chuyện kia... nàng vẫn luôn nghĩ đến!! Nhưng mà quá xấu hổ để nói ra. Suốt mấy tháng nàng với Lãnh Cô Hạo tuy ngủ chung giường nhưng cũng không có động tác nào quá kích thích!! Tuy đã nắm tay, thơm má, hôn môi thì ngày càng thuần thục nhưng chuyện kia vẫn chưa... làm. Tiêu Khiết Lam luôn nghĩ đến việc Lãnh Cô Hạo bài xích mình. Nhớ đến cái bụng hơi nhô lên của Vân Nhu tỷ làm Tiêu Khiết Lam cũng muốn muốn lắm, Nhu tỷ bảo với nàng có bảo bảo chơi cùng sẽ không buồn mỗi khi Lãnh Cô Hạo đi vắng,.. bla bla...
Nghĩ đến đây, hốc mắt của Tiêu Khiết Lam đỏ lên. Nàng cũng muốn có bảo bảo!!!
Nếu bây giờ Lãnh Cô Hạo biết được suy nghĩ của Tiêu Khiết Lam thì nguyện bỏ cả việc hắn đang làm là tuyển binh chán ngắt kia để chạy về giày vò Tiêu Khiết Lam một phen!! Đây là cái chuyện mà làm Lãnh Cô Hạo khó xử nhất, dù muốn nhưng lại sợ Tiêu Khiết Lam a!!
Vì buồn, mà hôm nay Lãnh Cô Hạo còn đi ra ngoài phủ chưa về; Tiêu Khiết Lam ôm thân mình như quả bóng mà tiến về phía cửa Ngự phòng, nơi nấu ăn và cất giữ những hủ rượu.
Len lén nhìn xung quanh.
“Ha! May quá!! Không có ai a!”
Rón rén chân chạy vào phía trong Ngự phòng, nhìn nhìn xung quanh một vòng. Tầm mắt của Tiêu Khiết Lam rơi vào góc khuất nhỏ nằm trong phòng kia. Từng hủ rượu chất chồng lên nhau trong rất đẹp mắt; nhưng người luyện võ thường tinh mắt hơn người thường, mà nội công của Tiêu Khiết Lam cũng hồi phục được năm phần nên liếc mắt một cái liền để ý phía bên kia của đống rượu cao kềnh kia là bên góc nhỏ có một bình rượu màu trắng, khác hẳn những hủ rượu màu đất, to gần bằng cái nồi nhỏ ấy chứ!! (nồi là xoong nhak). Tiến nhanh đến bên hủ rượu màu trắng, chập lấy hủ rượu rồi nhét vào mớ quần áo trên người che dấu. Trước bụng của Tiêu Khiết Lam nhu lên một cục đến tức cười nhưng không có ai ngoài Tiêu Khiết Lam để mà cười cả.
Nhìn quanh một vòng nữa, không có ai! Thi triển kinh công chạy thật nhanh về Bắc Tri viện.
“ Hộc hộc!!” Lâu rồi chưa vận động làm Tiêu Khiết Lam hơi mất sức. Khẽ khép nhẹ cửa, nhìn những hạ nhân bên ngoài sớm đã bị mình đuổi đi nơi khác canh giữ. Tiêu Khiết Lam vui vẻ lấy bình rượu to bằng cái nồi ra đặt lên bàn. Tay mảnh khảnh mở lớp giấy màu đỏ bên trên, một mùi hương thơm nồng đập vào mũi của nàng. Bà bà bảo buồn thì phải uống rượu, tuy bà bà không cho nàng uống nhưng bây giờ nàng cũng hơn mười lăm gần mười sáu rồi. Tâm trạng buồn bực chắc uống một chút cũng không sao đâu nhỉ?
Rót nhẹ ra ly trà, đưa ly rượu đến bên môi rồi uống vào.
“ Hà!!” Tiêu Khiết Lam nhắm mắt nhắm mũi mà uống, sau cảm thấy đắng đắng ngọt ngọt như vị nho a!!
“Nhon ghê!!!” (chị nói ngọng khi đang uống) Hai mắt Tiêu Khiết Lam lim dim thưởng thức rượu nho đến mê người.
Tâm trí không nắm bắt được, suốt cả một buổi chiều hôm đó Tiêu Khiết Lam thử rồi lại thử cuối cùng cầm nguyên hủ rượu lên uống đến khi say tí bỉ mới ngủ thiếp đi trên bàn.
Nhưng từ đầu tới cuối, khi Tiêu Khiết Lam chìm sâu vào giấc ngủ vẫn không tự hỏi khi nào Lãnh Cô Hạo mới về a!!
....
Đèn giăng lên, khi Lãnh Cô Hạo về lại phủ cũng đã khuya. Bước vào phủ, Tô quản gia cũng có nói với Lãnh Cô Hạo về Tiêu Khiết Lam uống rượu. Nghe vậy, Lãnh Cô Hạo kinh ngạc bước đến trước Bắc Tri viện.
“ Các ngươi lui đi!!” Lãnh Cô Hạo lãnh đạm nói, chưa đợi bọn hạ nhân cung kính gật xong đầu đã đẩy cửa bước vào phòng.
Một mùi rượu cùng mùi nho đập thẳng vào mũi của hắn, di chuyển tâm mắt đến trên giường; thấy Tiêu Khiết Lam ngủ say tí bỉ trên giường được hạ nhân mang về, tiếu dung Lãnh Cô Hạo khẽ giương, bao nhiêu phong trần mệt mỏi đều tan biến.
Bước đến bên giường ngồi xuống, đưa tay gạt tóc trên mặt Tiêu Khiết Lam, Lãnh Cô Hạo ôn nhu nói nhỏ: “ Nàng buồn chuyện gì sao mà phải uống rượu!!” Nói xong ôn nhu điểm nhẹ lên mũi của Tiêu Khiết Lam.
“ Hạo!!” Tiêu Khiết Lam đang ngủ mê man gọi tên Lãnh Cô Hạo. Yêu chiều nhìn nữ nhân trên giường; cúi người xuống hôn lên mi tâm nàng một cái. Dời xuống bên sóng mũi, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng đang mở, Lãnh Cô Hạo liếm láp hôn sâu.
Tiêu Khiết Lam đang ngủ bị người khác quấy rối thì mờ mịt mở mắt, đôi mắt còn mơ màng ngập nước nhìn Lãnh Cô Hạo; thấy lưỡi hắn đang lấy hết dưỡng khí của mình thì lưỡi của Tiêu Khiết Lam phản kháng lại.
Lãnh Cô Hạo thấy Tiêu Khiết Lam tỉnh định thôi chọc đùa nàng nhưng không ngờ đôi mắt lưu ly mi hoặc cùng mùi ngọt trong miệng lưỡi làm người Lãnh Cô Hạo nóng lên; dù sao hắn vẫn là nam nhân!!
Lưỡi cuốn sâu vào trong miệng cùng Tiêu Khiết Lam giây dưa, từng tiếng thở gấp của Tiêu Khiết Lam lại vang lên vì thiếu dưỡng khí, khi đôi môi Lãnh Cô Hạo buông đôi môi mỏng của Tiêu Khiết Lam ra thì chuyển đi, cắn cắn tai Tiêu Khiết Lam, hơi thở thập phần nam tính cùng cuồng dã.
Không biết phải bị kích thích bởi rượu hay bị Lãnh Cô Hạo cắn cắn tai, giọng nói của Tiêu Khiết Lam đầy vẻ mị hoặc vang lên: “ Hạo!! Hạo!!” Nói xong hai tay ôm cổ của Lãnh Cô Hạo xuống gần mình, muốn tránh đi miệng đang cắn cắn tai mình.
Tiêu Khiết Lam tuy chưa tỉnh rượu nhưng trên người như có ngọn lửa, rất khó chịu a!! Cảm thấy người nam nhân bên mình mát mát, Tiêu Khiết Lam không chừng chừ mà chủ động sáp lại gần hơn, khoảng cách trên dưới liền bị thu giảm. Tư thế ngồi của Lãnh Cô Hạo cuối cùng biến thành nằm sấp trên người Tiêu Khiết Lam, hơi thở ngày càng nặng nề. “ Hạo! Khó chịu!!!” Tiếng nói nũng nịu của Tiêu Khiết Lam lại vang lên, lần này thì ý thức của Lãnh Cô Hạo trực tiếp mất hết; theo bản năng bịt lại nơi phát ra tiếng nói kia.
Y phục sớm không chỉnh tề nay từng kiện từng kiện y phục lại được tháo ra, khi cả hai chỉ còn một lớp y phục nữa thì Lãnh Cô Hạo cảm thấy Tiêu Khiết Lam đang rên rỉ: “ Hạo!! Chàng nặng!!!” Giọng nói thập phần ủy khuất, nước mắt lưng tròng vô cùng giống con mèo nhỏ. Cúi người hôn đôi mắt Tiêu Khiết Lam áp đi cái nóng rực trên người.
Một nụ hôn nữa lại rơi xuống, lần này như khuấy đảo mọi thứ; hơi thở càng ám muội không rõ ràng. Bàn tay của Lãnh Cô Hạo di động không ngừng lằm thân hình của Tiêu Khiết Lam càng run rẩy dữ dội.
Không khí ám muội trong phòng ngày càng đậm, càng sâu. Màn che phủ xuống che đi cảnh xuân. Y phục rơi lã tả cùng tiếng thở dốc.
Đêm nay, ta thuộc về ngươi, ngươi cũng vậy!!!
....
Lãnh Cô Hạo nhìn thiên hạ đang ngủ trong lòng mình, tinh thần càng khỏe khoắn cùng phần chấn. Dù sao cái hiệu xử nam kia cũng được giải quyết rồi a!!!
Nhìn Tiêu Khiết Lam khép người trong lòng mình, Lãnh Cô Hạo cúi xuống đặt một nụ hôn lên mi tâm Tiêu Khiết Lam.
Hàng mi run rẩy nhập nhèm mở ra, Tiêu Khiết Lam mơ màng nhìn gương mặt yêu nghiệt đang phóng to của Lãnh Cô Hạo, tiếu dung cười khẽ. Thân người càng áp xát vào người Lãnh Cô Hạo.
Ơ? Mềm mềm vậy nè!! Còn cả mát mát nhẹ nhẹ nữa?!! Tiêu Khiết Lam nghi hoặc lùi lại sau, thân mình ngồi dậy như ngày thường; đang còn tự hỏi thấy cái gì thiếu thiếu lại cảm nhận ánh mắt của Lãnh Cô Hạo nhìn mình đầy nóng bỏng; nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của Lãnh Cô Hạo nhìn mình, nhìn xuống thì ngây ngẩn cả người!!!
Bầu ngực đẩy đà vì dáng người đang ngồi mà thoát ra khỏi tấm chăn, từng vết xanh tím từ cổ xuống dưới. Nhìn ngây ra một lúc mặt của Tiêu Khiết Lam vốn ngơ ngẩn thì đỏ bừng đến tận mang tai, hai tay nhanh chóng kéo tấm chăn mỏng lên, người thuận thế nằm sấp mặt xuống giường cho bớt xấu hổ.
Nàng nhớ rồi!! Hôm... hôm... hôm qua vậy mà lại làm chuyện kia!!!!! Nàng... nàng nhớ không nhầm mình còn.... Nghĩ đến đây mặt của Tiêu Khiết Lam đã đỏ đến tận cổ, không dám chui ra khỏi chăn nhìn Lãnh Cô Hạo.
Lãnh Cô Hạo nhìn phản ứng của Tiêu Khiết Lam chỉ biết cười trừ, hôm qua nàng say rượu còn muốn mình lắm. Nhìn xem!! Hết tác dụng phụ của rượu thì... chậc chậc!!! Phải bồi dưỡng thêm thôi.
Nghĩ nghĩ!! Lãnh Cô Hạo tà tà mị mị cười, nhớ đến Tiêu Khiết Lam hôm qua thì người nóng lên, tiến sát đến ôm Tiêu Khiết Lam đang núp trong chăn vào lòng ấm rộng của mình.
“ Lam nhi không thích sao??” Hắn cần hỏi xem nàng có bài xích cách thân mật này không, nếu không để Lam nhi giận thì mệt hắn a!!
Tiêu Khiết Lam chôn mặt trong chăn nghe Lãnh Cô Hạo hỏi vậy thì nghĩ nghĩ, thấy hơi ấm sau lưng mình nhớ đến tối hôm qua tuy mặt đỏ như tôm luột nhưng vẫn mở miệng lí nhí nói: “ Thích thích, nhưng ta đau lắm!!!” Nói xong thấy hạ thân mình còn đau thì mắt nhập nhèm nước. Nghe Tiêu Khiết Lam nói vậy Lãnh Cô Hạo vui mừng mang theo vài phần lo lắng cho thân thể của Tiêu Khiết Lam, xoay mặt Tiêu Khiết Lam vào lòng mình, hôn lên mắt rồi mũi, cuối cùng vẫn là đôi môi kia.
Không khí lại có phần nào đó ám muội cùng hạnh phúc của hai người...
-.-.-.-.-.-.-.-
Trái ngược với không khí ấm áp và hạnh phúc cùng chút gì đó ám muội của Hoàng Bắc phủ, tại một nơi nào đó của phía đông Sở quốc, cách hoàng thành Sở Quốc một nghìn dặm về phía Đông, một đạo quân mang binh giáp chỉnh tề đứng ngay thẳng, dù cho cơn rét có lạnh đến mức nào những người này vẫn giữ nguyên tư thế trong doanh quân, như một bức tượng.
Xung quanh yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở nhỏ nhẹ của hàng nghìn người, nhìn qua cũng tầm một trăm năm mươi đến hai nghìn người. Tư thế hiên ngang đầu đội trời chân đạp đất.
“ Bịch, bịch, bịch” Từng tiếng bước chân đi trên làn tuyết nghe bịch bịch vang lên, gần hai nghìn cái đầu nhìn lên hướng về phía chân núi cao cao trước mặt.
Dáng người rắn chắc, bước đi trầm ổn đến phía trước rồi dừng lại; thanh đao giắt ngang người được cố định bằng một bàn tay khỏe mạnh; áo giáp đỏ rực cùng tấm màn giáp phía sau càng tôn lên vẻ đẹp anh tuấn của Sở Thiên Tề.
Con ngươi mang theo sát khí cùng một khí chất tôn giả lướt xuống dưới, đảo một vòng làm những binh sĩ phía dưới không run vì lạnh mà run vì khí chất kia; hài lòng thu hồi ánh mắt. Gương mặt nghiêm nghị hình thẳng phía trước nói to: “ Hôm nay! Ta! Sở Thiên Tề!!! Nguyện vì Sở quốc mà bồi dưỡng các ngươi trở thành một người lính tài ba đánh bại Phong Định quốc!!!!” Nói xong còn rút thanh kiếm trong vỏ ra, hướng thẳng lên trời, hét: “ Các ngươi ai muốn trả thù? Nếu muốn!! Trong ba tháng này phải hoàn thành huấn luyện mới đủ tinh nhuệ để diệt và làm loạn Phong Định quốc!!!!”
Sở Thiên Tề chưa dứt lời ẳn phía dưới binh sĩ đã nào loạn hô lên: “ Vì Sở quốc!!! Nguyện diệt Phong Định!!!”
“ Vì...!!!”
“ Tướng quân...!!!!”
Hai nghìn người đồng loạy hô lên, vung tay lên trời. Trong mắt mỗi người đều là ý chí sôi sùng sục. Không ai ở Sở quốc không biết chuyện Sở Quốc căm thù!!! Năm xưa kia, bọn họ chịu tổn thất gần mười nghìn quân để đánh chiếm dãy Thiên Nhai nhưng tưởng chừng sẽ thuộc sẽ thuộc về mình thì lại bị Lãnh Cô Hạo mới choắt tuổi đầu lừa, hắn giả làm một binh tinh nhuệ dưới trướng của một tướng quân của Sở quốc nên thông tin bị rò rỉ. Một phút vinh quang phút chóc trở thành tàn dư. Ai mà không hận cho được!!!!
Đây chính là cuộc huấn luyện quy mô bí mật của Sở Quốc, trong hai nghìn quân này đều được điều tra rõ ràng, thân phận chỉ có nhà quan trở lên, dù con nuôi hay nhặt được đều bị xếp vào hạng nghi ngờ mà bị loại bỏ. Cuộc tuyển chọn lần này nghiêm ngặt hơn trước nhiều, hai nghìn người nhưng chỉ lấy một nghìn người mà thôi. Cũng vì năm xưa quân Phong Định quốc trà trộn vào không ít, làm cho quân của bọn hắn nhiễu loạn và thất thủ. Không ngờ thiếu niên giết quân Phong Định như củ cải năm nào lại vì nghiệp lớn mà diệt chính người dân mình để chiếm niềm tin của kẻ thù. Năm đó, Sở Thiên Tề hắn vẫn còn dưới trướng của Thanh Đô tướng quân, đối với hắn mà nói thì Lãnh Cô Hạo là đối thủ đích thực của hắn; chiến sự năm đó vì hai phe phái trong Sở quốc mâu thuẫn, Thanh Đô tướng quân và Tức Diễn tướng quân đều phải ra trận, hắn và Lãnh Cô Hạo đều là tướng nhỏ ưng ý của hai người.
Năm đó, Lãnh Cô Hạo mười lăm, hắn mười sáu. Tức Diễn bị kẻ thân cận là Lãnh Cô Hạo tàn độc giết chết. Doanh quân hỗn loạn. Thanh Đô tướng quân bị hạ độc, kẻ đứng trên ngọn sào chịu sóng lại là chính Sở Thiên Tề hắn, vì Lãnh Cô Hạo cùng đồng bọn chạy trốn thành công mang theo toàn bộ bí mật trong lần chinh chiến nên mọi việc đều giao qua tay Sở Thiên tề hắn sử lý, Thanh Đô tướng quân lúc đó không kịp chữa độc mà bỏ mạng oan uổng. Tuyệt thay ông trời cũng không phụ tính nhẫn nại của hắn. Năm tháng sau đó hắn dẫn quân chinh chiến mong trả thù nợ cũ, nhưng vẫn bị lừa.
Một vố kia rõ đau đến điên người, cư nhiên thằng chăn ngựa lại là Lãnh Cô Hạo hắn!!! Hắn dịch dung như lần trước, không ngờ cái kẻ xấu xí hôi miệng kia lại là kẻ anh tuấn như bây giờ. Lần đó đàn ngựa bị điên mà lần tiến công thất bại; thiệt hại lớn nhưng vẫn còn giữ được thể diện nhờ lần đánh sau đó ba tuần, quân hắn giành được một phần của Thiên Nhai.
Nay chốn thanh bình cũng nên sôi nổi rồi, Thiên Nhai tuy chịu nhiều trận đánh nhỏ nhưng cũng nên thay đổi không khí rồi. Lãnh Cô Hạo!!! Xem ngươi như thế nào?? Ta thật mong chờ! Bỉ ổi! Hèn hạ! Thống khổ năm nào ta đều trả lại ngưỡi Lãnh Cô Hạo!!!!! Nụ cười ngạo nghễ mà bất cần, sát khí làm cho người người xung quanh Sở Thiên Tề kiếp đảm.
“ Ba tháng huấn luyện chính thức bắt đầu!!!! Tùng Tùng Tùng Tùng....”
♥MiH: Dạo này mk học để thi BD nên hơi bận, bởi vì gấp rút nên lâu lâu mới ra. Chương dài chút cho thỏa mãn mọi người.
Phần H này ko bít mọi người có thik ko? Mk ko bít nên ghi phần H ntn nữa? Dù sao như vậy mk thấy đc rùi!!
Thanks kiu đã đọc tr nhak. Iu mọi người nhìu lắm!!!