Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!!

Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!! - Chương 16: Sở Thiên - Kí ức đau thương




Trong lòng muôn nỗi tơ vương



Mà sao chàng hỡi lạc đường yến oanh,



Phải chăng tình quá mong manh



Sầu vương liễu rủ buông mành buồn hiu.



Bao đông nàng vẫn cô liêu



Tình duyên lỡ nhịp tiếng yêu xa vời,



Trái tim nàng trót trao người



Chưa tròn giấc mộng nụ cười héo hon.



Để nàng trông ngóng mỏi mòn



Tình luôn tha thiết lòng son đợi chờ,



Hỏi người biết đến bao giờ



Mãi luôn chung thuỷ tim khờ khắc ghi.



Người ơi mau trở về đi



Trong vòng tay ấm ôm ghì yêu thương!



(Chờ người – Vũ Thắm, có điều chỉnh)



Sở quốc.



Đêm khuya thanh tịnh, Vãn Vân cung.



Ánh nến len lỏi, chập chờn trong gian phòng của đế vương Sở Quốc – Sở Thiên. Bên ngoài là những hàng thị vệ canh gác nghiêm cẩn nhưng nhìn rõ hơn ta sẽ thấy đôi thị vệ đang đứng mà ngủ gà ngủ gật trong mất cả oai phong.



Bàn tay mảnh khảnh run rẩy của Sở Thiên chạm lên gương mặt xinh đẹp động lòng người trong bức họa; mỹ nhân trong bức họa như tiên tử không thuộc về dương giang vậy, nụ cười thanh khiết cùng y phục bạch y trên người như tạo cho con người ta một viễn cảnh tưởng chừng chỉ có trong mộng. Nhìn kĩ lại ta sẽ thấy mỹ nhân trong bức họa này cùng một người với bức họa của Sở Thiên Ngạo đang giữ.




Con người trong bức họa này đã làm 'y' khổ sở nhớ mong biết bao nhiêu năm, 'y' không thể làm cho nàng hạnh phúc bởi thân mình 'y' không chỉ dành cho một nữ nhân trong hậu cung nên 'y' chọn cách thầm yêu nàng còn hơn là tổn thương nàng; tình cách 'y' là vậy, trong chuyện tình cảm thì luôn chọn cách vẹn toàn cho cả hai. 'Y' chọn con đường làm hoàng đế, làm sư huynh của nàng; nàng chọn con đường của nàng mà không có 'y'.



Đến một ngày sau khi 'y' đăng cơ hai năm, khi 'y' tưởng chừng như đã giấu nàng vào tận cùng trái tim thì nàng lại xuất hiện. Viễn cảnh lúc đó cũng thật lạ lùng, người mình nhớ thương bao nhiêu năm đứng trước mặt tựa như phù du, 'y' sợ chạm vào nàng, nàng sẽ tan biến mất. Lúc đó nàng chật vật đến bên 'y', rồi nàng khóc. Nàng không biết lòng 'y' cũng đang khóc, nó rỉ máu!! Tuy vậy, 'y' vẫn luôn cười, nụ cười dành riêng cho nàng... Nàng mang đến cho 'y' một tin vừa vui vừa buồn, nàng đã gặp được người trong mộng, hắn vì cứa nàng một lần mà cướp đi trái tim nàng chỉ trong một phút chóc! còn 'y', dù dùng mười mấy năm thời gian vẫn không giữ được nàng dù chỉ một khoảnh khắc nhỏ nhoi. Nàng kể cho 'y' rất nhiều, cảm xúc của nàng đều biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp; 'y' biết, nàng là một nữ nhân đơn thuần và hiền lành đến mức một con gián nàng cũng không dám giết. Nàng kể cho 'y' cuộc gặp gỡ kia, kể cho 'y' cảm xúc của nàng khi gặp hắn như thế nào! 'Y' thì vẫn giữ nụ cười kia nhưng lòng đã sớm thắt quạnh. Sau đó nàng vì muốn gặp lại hắn mà vào phủ làm a hoàn; lúc đó 'y' nghĩ nàng thật ngốc!! Chỉ vì một người nam nhân mà phải hạ thấp bản thân mình như vậy, nàng cũng chỉ cười và bảo rằng nàng muốn hắn chú ý đến nàng. Nàng còn kể cho 'y' nghe cách nàng quyến rũ hắn như thế nào, cuối cùng người nam nhân mà nàng yêu cũng sập bẫy!! Và lúc đó, viễn cảnh mộng mơ kia của nàng sập đổ!! Giữa một thiên kim tiểu thư của nhà quan có tài nhưng không có sắc và một a hoàn có sắc nhưng không có địa vị thì người nam nhân kia chọn phương án một. Nàng vì đau lòng và kinh miệt hắn mà đến tìm 'y' giãi bày, 'y' biết nàng ghét nam nhân tam thê tứ thiếp nên ngay từ đầu 'y' chọn cách buông tay nhưng số trời cũng thật là!!! Thà lúc đó 'y' nói với nàng ở với mình, sống trong sự bảo hộ của 'y' còn hơn là sống dưới sự bảo hộ của người nam nhân khác. Hôm đó, nàng khóc!!! Lòng 'y' rỉ máu càng nhiều!!!



Nhớ lại những kí ức kia càng làm cho Sở Thiên đau đớn lòng, không ngờ! Không ngờ nàng lại bỏ đi sau ngày hôm đó, Sở Thiên - 'y' đã lục tung cả hoàng cung Sở quốc nhưng vẫn không tìm được nàng, sau một năm nữa, thông tin của nàng hoàn toàn không được truyền đến, nàng như bọt khí mà biến mất không dấu vết!!! Lại làm cho lòng 'y' đau đớn!



Cuộc sống sau đó của 'y' chỉ xoay quanh ở thư phòng, 'y' vẽ rồi lại vẽ những hình ảnh về nàng; 'y' sợ một ngày nào đó 'y' sẽ quên mất nàng!! Cuối cùng tính nhẫn nại trong trái tim 'y' đến giới hạn,... 'y' bắt đầu hận nàng!! Hận cái cảm xúc nàng mang lại cho 'y'! Hận nàng không màng đến 'y'!! Và hận hơn cả là cái cảm xúc chết tiệc như bây giờ!!!



“ Hạ... Vãn... Vân!!!” Sở Thiên thống khổ kêu tên nữ nhân đó, nữ nhân mà 'y' vừa hận vừa yêu trong cuộc đời này của đế vương Sở Thiên.



Hình ảnh nam nhân lê thương vào mỗi đêm tối thường gọi một cái tên ' Vãn Vân' sớm đã là nỗi phiền muộn của tất cả hạ nhân trong Vãn Vân cung và tất cả hạ thần trong hoàng cung. Hoàng thượng anh minh nhưng khi nhắc đến nữ nhân Hạ Vãn Vân thì ngài như mất hết khống chế, dù một thông tin nhỏ nhoi tìm được đều khiến hoàng thượng điên cuồng để rồi thất vọng trong bi thương.



Mọi người trong hoàng cung kể cả những phi tần trong hậu cung sớm biết trái tim của hoàng thượng đặt lên người nữ nhân tên ' Vãn Vân' kia, đến nỗi viện của mình mà hoàng thượng cũng đặt cái tên đó, những cống phẩm bậc nhất tiến cung hàng năm đều được hoàng thượng chọn lựa tỉ mỉ rồi mang vào cung Vãn Vân của mình chỉ để đợi chờ nữ nhân kia quay trở về. Hậu cung mấy năm nay sớm im hơi lặng tiếng, không còn tranh đấu lục đục nữa mà thay vào đó là sự tươi vui giữa các nữ nhân hậu cung, bởi họ biết!! họ không thể chiếm trọn trái tim của hoàng thượng từ nữ nhân kia; thà sống vui vẻ còn hơn là tranh giành những điều hư vô.



Dù chưa tới bốn mươi nhưng Sở Thiên dường như trở thành một con người không hợp với tuổi, sống trong hận và yêu suốt mười bảy năm sớm làm hắn trở nên độc đoán, tính tình bất thường nhưng việc trị quốc không thể không nói là rất anh minh, sáng suốt. Có lẽ, hoàng đế ở đâu dù như thế nào thì việc trị quốc vẫn không ảnh hưởng đến cảm xúc của riêng mình. Đêm hôm đó cũng như bao đêm khác ở hoàng cung Sở quốc đều bi thương vô hạn.



-.-.-.-.-.-.-.-.-




Nửa tháng sau.



Hoàng Bắc phủ, Bắc Tri viện.



Mùa đông ở Phong Định quốc khá khắc nghiệt, Tiêu Khiết Lam chật vật rời giường đã cảm thấy hàn khí lạnh buốt, sau khi hoàn thành xong mọi thứ thì trên người Tiêu Khiết Lam đã như cục bông tròn vo vì từng lớp y phục.



Nhìn Lãnh Cô Hạo chỉ mặc một ít y phục mà không cảm thấy lạnh thì Tiêu Khiết Lam ghen tỵ không thôi, chỉ vì nàng bị trúng độc mà nội công không thể vận chuyển dẫn đến không tuần hoàn được nên bây giờ Tiêu Khiết Lam như một người không có võ công làm nàng thật bi ai!!!



Lãnh Cô Hạo nhìn gương mặt ủ dột của Tiêu Khiết Lam thì vui vẻ đi tới, hôn lên mi tâm nàng một cái. Thấy Tiêu Khiết Lam không còn đỏ mặt nữa thì hãnh diện không thôi. Quá trình đào tạo bắt đầu có hiệu quả rồi đây!!! Chậc!! Lãnh Cô Hạo nhìn Tiêu Khiết Lam cười đến mắt khuyết thành một đường.



“ Hạo!!” Tiêu Khiết Lam kêu lên, “ Khi thì ta mới ra ngoài được?? Âu Phi Dương bảo ta cũng sắp giải hết độc tố trong người rồi!!! Cứ ở mãi trong phòng ngửi cái cây Linh Chi Thảo đó làm ta buồn mửa muốn chết rồi!!!” Gương mặt Tiêu Khiết Lam nũng nịu nhìn Lãnh Cô Hạo, kể từ khi thấy mình khá thích Lãnh Cô Hạo thì Tiêu Khiết Lam mở rộng khoảnh cách hơn nhiều, gương mặt lãnh đạm sớm đã vứt đi xó nào rồi không hay.



Nhìn môi Tiêu Khiết Lam cứ mở rồi đóng làm tâm Lãnh Cô Hạo cứ xao động liên tục, hắn thích nhất là hôn đôi môi đỏ mọng kia nhưng vì Tiêu Khiết Lam không quen với có lẽ nàng thích sạch sẽ nên hắn sợ!!! Di chuyển con ngươi nhìn gương mặt làm nũng của nàng thì Lãnh Cô Hạo cười tà mị nói: “ Nếu nàng cho vi phu cái gì đó?!!!” Nói xong nhìn Tiêu Khiết Lam đầy thâm ý.



“ Hử???!!” Tiêu Khiết Lam ngu ngơ không biết thâm ý trong câu nói của Lãnh Cô Hạo đệch mặt ra, nói tiếp: “ Cho cái gì????”



Nhìn 'thỏ con' đang dần mắc bẫy, Lãnh Cô Hạo tà tà bí bí dựa gần gương mặt Tiêu Khiết Lam nói: “ Nương tử nói xem?!!” Nói xong ngón tay chỉ lên má của mình cho Tiêu Khiết Lam nhìn.




Biết dụng ý của Lãnh Cô Hạo, gương mặt sớm hồng vì lạnh nay đỏ bừng lên trong rất mê người. Nàng chưa bao giờ hô... hôn Lãnh Cô Hạo cả. Mới nghĩ thôi mà nóng mặt rồi a!!!



Thật ra cũng không nên trách Tiêu Khiết Lam bị động, giao tiếp đối với nàng cũng khó rồi huống gì là thể hiện cảm xúc như nói thân mật hay 'hôn', Lãnh Cô Hạo nghĩ vậy nhưng vẫn mặt dày nhìn nhìn Tiêu Khiết Lam nói: “ Hửm, nương tử sao vậy??? Hôn vi phu thì hôm nay vi phu sẽ đưa nàng ra ngoài a!!!!” Nói xong lại đưa tay chỉ má phải của mình.



Nghĩ!! Nghĩ!! Nghĩ! Tiêu Khiết Lam chọn ra ngoài, ở trong phòng gần nữa tháng làm nàng nổi mốc rồi, nghĩ là làm. Nhìn gương mặt tà mị của Lãnh Cô Hạo trước mắt, Tiêu Khiết Lam đưa tay chụp vạt áo Lãnh Cô Hạo rồi kéo xuống, vì bị bất ngờ Lãnh Cô Hạo mất thăng bằng ngã tới trước, tay vòng qua eo Tiêu Khiết Lam; gương mặt đang nghiêng một bên chuyển thành nhìn thẳng phía trước, rồi...



Môi chạm môi!!!!



Tiêu Khiết Lam bỡ ngỡ trừng mắt còn Lãnh Cô Hạo sớm bị vị ngọt của Tiêu Khiết Lam mà say xưa thưởng thức. Đưa một tay đang ôm eo Tiêu Khiết Lam lên gáy Tiêu Khiết Lam, ép đầu Tiêu Khiết Lam ngẩng lên. Vì bị đau mà Tiêu Khiết Lam khẽ rên lên một tiếng, nhân lúc đó lưỡi Lãnh Cô Hạo luồn vào sâu, chiếm lấy vị ngọt kia. Hai đầu lưỡi cứ dây dưa một chỗ, Lãnh Cô Hạo sớm chỉ biết ngấu nghiến vị ngon còn Tiêu Khiết Lam vì mất hết dưỡng khí mà yểu xìu trong lòng Lãnh Cô Hạo.



Cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng không đứng vững, Lãnh Cô Hạo luyến tiếc rời đi. Cúi đầu trán đụng trán với Tiêu Khiết Lam đang thở hộc hộc, Lãnh Cô họa chọc ghẹo nói: “ Nương tử!! Vi phu không ngờ nương tử lại dũng mãnh như vậy nha!!! Dù sao lần này ta bị thua lỗ, lần sau ta sẽ lấy lại!!” Nói xong Lãnh Cô Hạo vui vẻ cọ vào mặt Tiêu Khiết Lam.



Tiêu Khiết Lam đang lấy dưỡng khí nghe Lãnh Cô Hạo nói thì tức giận không thôi!!! Oan cho nàng nha! Vì, vì cảm thấy Lãnh Cô Hạo cao quá nên mới chụp vạt áo hắn kéo xuống đấy chứ, nàng... nàng đâu cố ý!!!” Tiêu Khiết Lam vừa giận vừa thẹn đến đỏ mặt mà không nói đươc gì vì chưa lấy đủ hơi để nói a!!! Hắn vô xỉ!!!!



“ Thôi được rồi!! Lần sau vi phu sẽ đòi lại, ra ăn điểm tâm nào!!!” Nói xong đã ôm Tiêu Khiết Lam đang còn trong lòng mình lên rồi bước đi.



“ Ấy! Thả.. thả xuống!!”



“ Thả ta xuống nào!!!”



“ Thả....”



“....”



Khi đến được Dưỡng Tâm điện nơi đặt điểm tâm thì Tiêu Khiết Lam sớm mất hết ý chí mà núp trong lòng Lãnh Cô Hạo, đi trên đường mà mấy a hoàn cứ nhìn làm Tiêu Khiết Lam xấu hổ không thôi; bây giờ thì đến Lãnh Cô Hạo tức cười, đến nơi rồi mà Tiêu Khiết Lam không chịu xuống cứ làm tổ trong lòng mình, nghĩ vậy nhìn xung quanh nói: “ Các ngươi lui ra!!”



Đến khi hạ nhân lui ra hết, Tiêu Khiết Lam mới mắt nhắm mắt mở vụng trộm nhìn xung quanh. Ừm! Hết người rồi! Bây giờ mà Tiêu Khiết Lam mới có đủ dũng khí leo từ trên người Lãnh Cô Hạo xuống.



Tiến đến ngồi đối diện với Tiêu Khiết Lam, Lãnh Cô Hạo vui vẻ thưởng thức điểm tâm cùng gương mặt đang thẹn thùng của Tiêu Khiết Lam. Bỗng trong tâm trí Lãnh Cô Hạo hiện ra hắn và Tiêu Khiết Lam đang làm chuyện đó. Vì thẹn thùng mà Tiêu Khiết Lam chạy đi mất... Giật mình trước suy nghĩ của mình, Lãnh Cô Hạo nhìn Tiêu Khiết Lam rồi càng khẳng định mình phải thực hiện kế hoạch dưỡng thê đạt tiêu chuẩn của hắn. Ừ!! Hắn quyết tâm rồi.



Cảm nhận ánh mắt Lãnh Cô Hạo nhìn mình rừng rực, Tiêu Khiết Lam ngẩng đầu nhìn, nghi vấn hỏi: “ Chút chàng đưa ta đi đâu???”



Thu lại ánh nhìn, Lãnh Cô Hạo vui vẻ nói: “ Ta sẽ đưa nàng đi gặp đại ca ta, dù sao thành thân cũng gần một tháng rồi mà chưa ra khỏi cửa!!!” Nói đến đây hắn nhìn Tiêu Khiết Lam đầy bức lực, khi thì hắn bị bệnh, bệnh xong thì giải quyết việc ở Thiên Nhai rồi đến Tiêu Khiết Lam bị trúng độc. Hắn bi ai nghĩ nghĩ ' còn chưa động phòng nữa chứ!!!” bi ai a!!!!



Nghe vậy Tiêu Khiết Lam cũng không tỏ cảm xúc gì, chỉ “ Ừm” một tiếng rồi cúi đầu ăn điểm tâm.