Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!!

Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!! - Chương 7




Cất bước tiến vào phòng trong, cô nhìn thoáng qua hai tay, lắc đầu lẩm bẩm: “Vẫn không được.”

Thân là đệ nhất sát thủ, tinh thông mười tám loại vũ khí, việc nàng sử dụng được trường tiên cũng không phải việc gì đáng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, hôm nay tuy động thủ, nhưng lực đạo so với trước kia còn kém xa, điều khiển độ mạnh yếu cũng chưa đạt, vốn muốn đánh nát cục đá kia nhưng lực không đủ, hiện tại cư nhiên chỉ được 2/3 cục đá. Sai lầm như vậy, nếu là ở hiện đại,một lần cũng đủ biết thực lực yếu như thế nào.

Thân thể này cần hảo hảo rèn luyện thêm.

Nắm chặt tay, cô quyết định thu dọn tư trang.

Hôm nay làm xấu mặt của 2 đứa con gái mà lão gia yêu quý nhất, trừng phạt tiểu nhân, lão gia kia khẳng định sẽ tìm nàng để đòi công đạo.

Nàng hiện tại phụ thân không lo bà ngoại không thương, ngay đến võ công cũng chưa khôi phục, khẳng định không thể chống lại địch thủ, đã vậy thì tốt nhất là nên tránh đi,bảo tồn cái mạng nhỏ.Cùng nhất nàng chỉ đánh hơn mấy trăm người nội lực bằng 4 người kia là được.

Dù sao, Băng gia đối với nàng mà nói cũng không phải gia đình. Lúc đầu nàng ở nơi này bất quá là vì rèn luyện thân thể để tăng khả năng hộ bản thân, nay khả năng đó cũng có rồi, rời đi lúc này có lẽ cũng thích hợp.

Cô cũng không có đồ vật gì đáng giá, chỉ có một khối ngọc bội tùy thân luôn mang bên mình, thuận tay nàng lấy thêm một ít quần áo.Xoay người, Cô hướng cửa đi tới, đằng sau là Minh Mai, Minh Anh, Minh Lan, Minh Cúc

“Làm nhục tỷ tỷ, muội muội xong bỏ chạy, đây phải chăng chính là quy củ ngươi nói?” Âm thanh lười biếng đột nhiên vang lên bên tai Cô.

Cô trong lòng cả kinh, người nào, cư nhiên đến không một tiếng động, tiếp cân nàng lúc nào mà nàng cũng không hề hay biết?

Nhanh chóng xoay người lại, mặt trời tỏa sang rực rỡ, nam tử tóc đen một thân trường bào màu tím nhạt tiêu sái đi tới.

Phía sau hắn dường như phát sáng tỏa ra thứ ánh sáng làm chói mắt kinh người.

Cô khẽ nheo mắt.

Trong kim quang, hình dáng người đi đến dần hiện ra.

Đường nét gương mặt sắc sảo như điêu khắc, mi bay vào tấn, đôi ngươi đỏ thẫm mang theo sắc thái hủy diệt, làm cho người ta mê hoăc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ tươi.

Ngũ quan nếu xem xét lần lượt thì cũng không quá xuất sắc, nhưng cùng nhau đặt trên gương mặt, lại đoạt hết phong tình của xuân hoa thu nguyệt,sự sắc bén của núi cao biển sâu.

Lãnh khốc cùng tà mị, vốn là có lẽ không thể dung chung một chỗ, vậy mà khuôn mặt kia dường như lại nhuần nhuyễn thể hiện chúng. Nam nhân quả thực yêu nghiệt, tuấn lãng làm người ta phải thở dài oán trách.

Cô kiếp trước vốn gặp qua không ít mỹ nam tử,tuy nhiên người này vẫn là khiến nàng phút chốc không dời được ánh mắt.

Đây có lẽ là hợp thể hoàn hảo của quỷ vương cùng yêu tinh. Mà đây chẳng phải là Lãnh Chính Vương người sau này nàng sẽ gả hay sao?

Người mới tới liền bước vào trong phòng, khoanh tay nhíu mi nhìn Lưu Nguyệt, áng chừng là một thiếu niên hai mươi hai hai tuổi.

Chậm rãi buông tư trang trong tay, Lưu Nguyệt tiến đến trước mặt nam tú kia, người này có thể vô thanh vô thức tiêu sái đến gần nàng mà nàng không hề phát giác, mặc dù thân thể này chưa rèn luyện đạt đến trình độ trước kia của nàng, nhưng trước mắt nam tử này vẫn không thể xem thường.

“Ngươi có chuyện gì?” Cô nhìn hắn.

Khóe miệng chậm rãi vẽ nên một tia cười yêu mị, người mới tới không chút để ý, tựa vào cạnh cửa mà nói: “Chuyện này liên quan đến nương tử ta đến bảo hộ nàng có gì sai?.” Bốn người ảnh, dạ, mị, thiên đều sợ hãi. Vương gia của họ đây sao?

Người này chắc cũng phải tới gây chuyện.

Cô nhăn khẽ mày, từ khi nào mình và hắn lại thân mật đến mức này nhỉ, chỉ có buổi tối ở đó nàng mới nhận thấy hắn có điểm tốt mà giờ lại vô sỉ vậy.

Xoay người nắm túi hành lý, Cô liền nhanh hướng cửa đi tới, vừa trầm giọng nói: “Tránh ra.”

Hắn kia nghe vậy vẫn như trước tựa vào cạnh cửa, không tránh ra cũng không ngăn trở,vẻ mặt tràn đầy hứng thú.

Cô thấy hắn cũng không ngăn trở chính mình, lập tức sát bên người mà qua, hướng tới ngoài phòng bước đi.

“Nương tử nàng đi ra trước đi tý ta ra cứu nàng có phải rất tiêu soái hay không ta sẽ bảo vệ nàng nha, nên nàng cứ dựa vào ta” Cúi đầu tiếng cười vang lên, so với phong còn khinh trong lời nói, làm cho cô nhất thời dừng lại cước bộ.

Băng gia cho người đến, động tác thật đúng là mau.

Nàng, đi không được.

“Nương tử cầm lấy đồ này.” Nam tử yêu mị cười bàn tay như bạch ngọc thân thủ chộp lầy tay nải của cô, một bên hông nhấn một cái, một thanh nhuyễn kiếm màu bạc lập tức xuất hiện trong tay của hắn.

“Chúng ta cùng ra nhé.” Tùy tay cầm trong tay trường kiếm liền vứt cho cô, nam tử ý cười đầy mặt tiến từng bước đi đến bên cạnh của nàng, hôn môi nàng

Minh Cúc, Minh Lan, Minh Mai, Minh Anh nhìn 4 tên kia trong ánh mắt như muốn hỏi” Vương gia nhà ngươi có phải vô sỉ quá mức không?” Đap lại ánh mắt của 4 người kia là một ánh mắt vô tội, họ không biết gì hết

Cầm trong tay nhuyễn kiếm, cô nhíu nhíu mày “Ta và nàng cùng tiến cùng lui”, hừ rốt cuộc nàng và hắn có quan hệ gì?

Trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại không nói thêm gì, cô nắm nhuyễn kiếm tiến lên mấy bước đứng hiên ngang giữa sân trong tiểu viện, ánh dương chiếu lên trên người cô, một quần áo vải thô nhưng lại phát ra khí chất cao quý cũng lãnh ngạo làm người ta không dám đến gần, bên cạnh còn có hắn một khí thế oai nghiêm băng giá làm mọi người sợ hãi.

Tiểu viện bỗng trở nên đông đúc, không gian bỗng chốc náo động.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô lắng tai nghe, người tới cước bộ thực loạn, có nặng, có nhẹ, hiển nhiên cũng đều là võ công cao cường nhưng cũng không phải là đối thủ của cô.

Một, hai, ba...... Ba mươi bảy người với tám người võ công cao cường.

Hơi hơi nhíu mày, Lưu Nguyệt chỉ nghe ra ba mươi bảy tiếng bước chân,nhắm mắt sâu hơn nữa tám tiếng bước chân kia mới lộ ra, hứ chỉ là một lũ tôm nhép dám đánh với cô.

Như vậy, tám người này võ công quả thật thấp hơn nàng hơi ít.

Chậm rãi mở mắt, hai ngón tay lướt nhẹ qua thân nhuyễn kiếm.

“Tiểu súc sinh, dám bôi nhục thanh danh tỷ tỷ, muội muội......” Tiếng rống to truyền đến, cúng theo đó một đám người vọt tiến vào.

Mâu quang chợt lóe, tay khẽ lướt qua thân kiếm làm nhuyễn kiếm bất chợt bắn ra, phát ra thanh âm ‘vù vù”, sắc bén cực kỳ.

Ánh quang màu bạc, dưới ánh mặt trời bỗng lạnh như hàn băng.

Đám người Băng gia đang vọt tới thấy vậy đều ngưng cước bộ, nhìn vào trong viện cô và hắn đang đứng chờ họ, cô toàn thân trầm tĩnh khí độ cùng hơi thở vô cùng sắc bén, làm cho người ta không dám đối diện, đây chẳng lẽ là Băng Tuyết Nhi...?

“Ngũ thúc, ai là súc sinh? “Ta, Băng Tuyết Nhi cùng Tam ca đều một mẹ sinh ra, hay là, trong mắt Ngũ thúc dòng máu chảy trong người Tam ca cũng chính là dòng máu súc sinh?” cô thản nhiên mà hỏi, thanh âm kia mềm nhẹ theo gió thổi qua, vừa lúc rơi vào tai cha nàng Băng Kiên.