Câu chuyện cứ thế tiếp diễn đến gần nửa đêm, khách có ý muốn nán lại đều cùng kỹ nữ họ chọn, nhanh chóng hướng một phòng mà cùng nhau mà đi, Khuynh Bảo thấy bản thân trực tiếp mang Thanh Hồng bức đến phát khô héo
đương nhiên là vì nàng nói nhiều đến phát khô rồi, bấy giờ mới lên tiếng
" cũng không còn sớm nữa, ngươi đi nghỉ đi"
thanh hồng có chút đỏ mặt nhìn y, phỏng chừng không cần đoán cũng biết nàng nghĩ cái gì, y chỉ đành khó khăn mà mang ý vị của mình nói ra
" ta cũng sẽ rời đi ngay, ngươi trở về đi, hôm nay ta bao ngươi hết đêm, thế nào? "
nói đoạn y hào phóng mà từ trong người mang ra một túi ngân lượng nữa, dúi vào tay Thanh Hồng, nàng ý vị có chút khó nói nên lời, âm thầm nhận lấy ngoan ngoãn tiễn hắn ra đến ngoài cửa thanh lâu
" thần thiếp hoan nghênh công tử sau lại ghé qua"
Khuynh Bảo cũng không nói không rằng chắp tay ra sau một hướng đi thẳng, trong đầu còn thầm nghĩ không biết quanh đây có quán trọ nào mở cửa không, bằng không xác thực hôm nay y phải lăn lộn ngủ ngoài đường một phen a.
Đang đi đột nhiên y lại cảm thấy có ánh mắt nào đó đang nhìn mình, sống lưng có khí lạnh lướt qua, nhị không được mới rùng mình một cái tức thì có tiếng động, khuynh bảo liền một thân phòng thủ hướng nơi phát ra tiếng động mà thăm dò, từ trong bóng tối rơi ra một tên nam nhân, toàn thân nhuốm máu
khốn đốn nhất là khuôn mặt của tên này cho dù có bị bầm dập, má.u me ghê rợn đến đâu cũng không thể che đi vẻ đẹp mà hắn mang, cùng lúc Khuynh Bảo đang không biết phải xử lý cái tên đột nhiên ăn vạ này ra sao
hay là trực tiếp bỏ chạy?
mà không biết tên đó có còn thở không a
hay là giúp hắn đào một cái hố tuỳ tiện lấp lại giúp hắn cũng coi như tích đức đi?
Bất chợt y thấy tên đó khó khăn bò dậy, mang ánh mắt cầu cứu đầy thiết tha
Nuốt một ngụm khí, y chỉ đành hạ quyết tâm, lòng còn tự an ủi với cái tình trạng thê thảm thế kia của hắn thì ai như y trong cái hoàn cảnh ấy cũng mủn lòng mà chật vật lôi hắn_ một tên trọng thương đang hấp hối đi tìm đại phu
p/s: hành động này không được áp dụng ngoài đợi thật nha, "bạn nhỏ ngoan" phát hiện ra ai đang gặp nạn trước tiên phải gọi vào đường dây nóng 112 hay 115 để kịp thời giúp đỡ nhe vừa bảo vệ được bản thân tránh gặp phải những tình huống do người xấu cố ý tạo dựng còn có thể thật sự giúp được người khác️
Đi được một đoạn y mặt mày biến sắc, hơi thở nặng nề, cái vị vương gia này, trước kia ít nhiều cũng có chút tiếng tăm về cái chuyện phòng the sung mãn, sao mà thể lực có thể yếu như vậy a
đương lúc y muốn mắng thêm câu nữa thì cũng đã đến trước một quán trọ, tiểu nhị thấy có khách thì đon đả chạy ra, thấy hai tên nam nhân một tên bất tỉnh một tên thì nhễ nhại mồ hôi, dè dặt lên tiếng
" khách quan đã có chuyện gì sảy ra vậy?"
Khuynh Bảo không đáp lại mà một tay móc ra ngân lượng nói với chưởng quỹ đang phè lè ở một bên quầy, rồi nhanh chóng hướng tiểu nhị dặn
" lấy ta một phòng, còn nữa giúp ta tìm một vị đại phu đến đây"
tên chưởng quỹ đó mặt nghệt ra ù ù cạc cạc lấy chìa khoá chỉ hướng phòng cho y rồi nhìn tên tiểu nhị chả hiểu mô tê gì cũng đang ngơ ngác há hốc mồm nhìn hắn
" chưởng quỹ có nên báo quan không a, ngươi xem bọn họ thật sự rất khả nghi"
chưởng quỹ không kiêng dè bồi tên tiểu nhị một chưởng đau điếng
" tên đần độn, báo quan làm gì, việc làm ăn đang suôn sẻ muốn rước hoạ vào thân chắc? tìm lão gia báo một câu rồi nghe lời tên kia tìm một tên đại phu về đây, lỡ chọc phải vị nào thì ngươi không toàn mạng nổi'
tên tiểu nhị một hai vâng dạ lập tức theo lời hắn nói mà làm.
Nửa canh giờ sau trước cửa phòng của Khuynh Bảo nghe tiếng gõ cửa kèm theo là tiếng của tên tiểu nhị vang lên
" khách quan, đại phu ta mời đến rồi"
Khuynh Bảo như chỉ chờ câu ấy, mở cửa cho hai người bên ngoài vào, sau một hồi trị liệu, tên đại phu cũng chuẩn đoán xong, dặn dò y
" tạm thời hắn đã không còn nguy hiểm, mấy ngày này có thể hắn sẽ phát sốt, chú ý tĩnh dưỡng, uống thêm toa thuốc ta kê đều đặn, nghỉ ngơi đủ là có thể đi lại được rồi "
" đa tạ đại phu "
chờ cho vị tiểu nhị tiễn vị đại phu đó đi xong khuynh bảo mới an an tĩnh tĩnh thờ phào một hơi, hướng nam nhân kia mà mắng
" khi không rước hoạ vào thân, chỉ khổ cho cái tấm lòng thương người này của ta a"