Vương Gia Tàn Phế Ta Thích Ngươi Rồi Đấy!

Vương Gia Tàn Phế Ta Thích Ngươi Rồi Đấy! - Chương 33: Bằng hữu




Hàn Tuyết cười nhạt. Ngón tay trắng nõn búng vào đầu Dạ Nhất một cái đau điếng. Rắn ta ôm đầu gào toáng lên.



"Chủ nhân, ngươi ức hiếp tiểu cô nương nhà lành"



Nàng cười khẩy rồi chọc chọc cái đầu nó.



"Định bịp ta à nhóc? Ngươi nghĩ gì ta đều rõ như lòng bàn tay. Tính lừa lấy Thuỷ Trường thảo ư? Ta nói rồi, giờ chưa phải lúc"



Rắn nhỏ bĩu môi, giận dỗi. Thân mình nhỏ nhắn quấn chặt lấy cổ tay Hàn Tuyết và chẳng thèm nói câu nào. Nàng chỉ biết cười khổ rồi tự độc thoại.



"Ừm, cũng đã đến lúc tìm lại bằng hữu cũ rồi"



***



Lạc phủ.



Trước cửa cũng treo đèn lồng sáng rực. Trong phủ cũng trang hoàng lóa mắt đón hai đứa con trai học tập bên ngoài trở về. Kẻ hầu người hạ đi lại tất bật. Thế nhưng, không khí trong phủ lại căng như dây đàn bởi hai vị tiểu thư đều bị bêu rếu ở cuộc thi tài nữ tại Hồng Xuân các. Lạc lão gia hay tin thì nổi trận lôi đình giam lỏng cả hai ở trong viện.



Sáng sớm, một người đàn bà quê mùa xách giỏ rau dại đi tới trước cửa Lạc phủ. Bà ta hỏi gã gia đinh canh cổng.





"Cho tôi hỏi, ở phủ có ai tên Tiểu Lam không?"



Hắn lộ vẻ mặt bực dọc lấy gậy đẩy bà ta ra, miệng quát.



"Không biết! Mau cút đi. Đồ nhà quê"




Không những không giận, bà ta còn cười và sán lại rồi dúi vào tay gã vài thỏi bạc vụn.



"Nhờ ngài hỏi giùm tôi. Đó là cháu gái ruột của tôi. Tôi muốn biết nó sống thế nào"



Gã gia đinh cười híp mắt nhìn số bạc trong lòng bàn tay. Hắn nhanh chóng nhét ngay vào ngực như sợ ai lấy mất. Xong, hắn lạnh nhạt đáp.



"Nha hoàn tên Tiểu Lam ấy bị đưa đi đã 3 năm nay rồi. Nghe nói bị đi thay cho nha hoàn 5 năm trước mất tích, hình như tên Tiểu Tuyết thì phải"



"BỘP" giỏ rau rơi xuống đất. Ánh mắt người đàn bà như dại đi. Bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Bỗng chốc, một luồng sát khí u ám bốc lên từ thân thể người đàn bà quê mùa khiến gã gia đi dựng tóc gáy. Đáy mắt bà ta chợt bốc lên một ngọn lửa, một khao khát muốn huỷ diệt tất cả.



Đột nhiên, bà ta túm lấy cổ của gã gia đinh, nâng hắn lên cao như túm một con ếch. Gã hết sức ngạo nhiên vì sự thay đổi của bà ta. Một khắc trước bà ta còn đang khúm núm với hắn vậy mà giờ sinh mạng của hắn đang nằm trong tay bà ta. Chỉ cần bà ta khẽ động tay thì đầu hắn chắc chắn lìa khỏi cổ. Cho tới khi hắn chỉ còn một tia mạch yếu ớt bà ta mới thả tay ra. Thân thể hắn rơi xuống như diều đứt dây. Một đôi giày vải bẩn thỉu đạp xuống ngực hắn. Giọng nói lạnh lùng pha lẫn tức giận vang lên.




"Mau nói hết những gì ngươi biết! Nếu không thì..."



Chưa để bà ta nói hết câu, gã gia đinh đã vội vàng đáp.



"Tiểu nhân xin nói. Nguyên cô nương Tiểu Tuyết kia chính là tiểu thư phủ Dạ thừa tướng. Nhưng thất sủng nên bị mẹ cả ném vào Lạc phủ làm nha hoàn. Được 5 năm thì nàng ta đột nhiên mất tích. 2 năm sau, người của phủ thừa tướng tới đưa tiểu thư về. Nghe nói là để đi hoà thân với Ngũ vương gia Mặc quốc, từ nhỏ đã tàn phế. Lạc lão gia đành đẩy Tiểu Lam làm thế thân trở lại phủ Thừa tướng. Nhưng trên đường đi bị bạo bệnh mà qua đời. Tính đến nay đã 3 năm. Tiểu nhân chỉ biết có thế. Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân hãy bỏ qua cho ta"



Người đàn bà không đáp mà chỉ lẩm bẩm.



"Lại là Dạ thừa tướng phủ. Các người được lắm. Chờ ta xóa sổ tất cả đi. Còn Lạc phủ? Hừ"



***




Tại một biệt viện xa hoa ở ngoại ô kinh thành Mặc quốc.



Nam tử lười biếng tựa trên nhuyễn tháp. Nút áo cũng chẳng buồn cài. Tóc đen buông thả trên vai. Sống mũi thẳng tắp, lông mày như được tô vẽ tỉ mỉ, cặp môi mỏng hơi mím lại. Đôi mắt nhắm hờ, chẳng ai biết hắn có đang ngủ hay không?



"vụt" bóng đen đột nhiên xuất hiện quỳ xuống cung kính nói.




"Chủ nhân, Huệ Ảnh cầu kiến"



Hắn chẳng nói gì mà ngón trỏ chỉ khẽ động một chút. Ám vệ hiểu ý và biến mất. Lát sau, cánh cửa phòng nhẹ nhàng, bóng dáng mảnh mai uyển chuyển bước vào. Nàng ta duyên dáng quỳ xuống hành lễ.



"Huệ Ảnh tham kiến chủ nhân. Thuộc hạ thất sát xin ngài trị tội"



Nam tử bấy giờ mới chịu mở miệng nhàn nhạt nói.



"Tới Hình đường lĩnh phạt. Huệ Nhi, nghe nói Lạc phủ bị thiêu rụi. Là ngươi làm?"



Từ ánh mắt sùng bái, sắc mắt nàng ta đanh lại.



"Thuộc hạ không làm. Bọn chúng chết cũng đáng"



"Không đau lòng sao?"



"Hoàn toàn ngược lại, Lạc Thiển Huệ đã chết rồi. Hiện giờ ta là Huệ Ảnh"