Vương Gia Tàn Phế Ta Thích Ngươi Rồi Đấy!

Vương Gia Tàn Phế Ta Thích Ngươi Rồi Đấy! - Chương 22: Thoát thân




Hàn Tuyết ngước lên nhìn chằm chằm vào tán cây rậm rạp phía trên. Nếu cô đoán không nhầm thì đó là một vật có nhiều gai nhọn. Bàn chông chẳng hạn. Một khi chạm vào sợi tơ mỏng manh này, thì nạn nhân sẽ biến thành tổ ong ngay lập tức.



Giọng Dạ Nhất vang lên.



"Có bẫy"



Hàn Tuyết nhíu mày và thận trọng nhìn quanh. Và điều bất hạnh là nàng đã bị tơ nhện bao vây tứ phía. Những lúc như thế này, nàng lại hận mình tại sao lại không có khinh công như người ta. Gặp trường hợp này chỉ cần nhún nhảy vài cái là thoát. Nàng nặng nề đáp Dạ Nhất.



"Tứ phía đều là bẫy. A, đến cả dưới đất cũng có bẫy"



Đám lá dưới chân Hàn Tuyết rất lạ. Chắc chắn có hố bên dưới. Chỉ cần nàng lùi một bước là rơi xuống bẫy. Có vẻ như lão quái vật quá ưu ái nàng rồi. Dạ Nhất thở dài.



"Chủ nhân à, ta đã cảnh báo ngươi rồi! Chỉ tại ngươi ngoan cố thôi! Ai da, dòng máu xà vương cao quý đến đời ta thì bị huỷ hoại sao? Ôi, cái số ta thiệt khổ mà..."



Đợi cho Dạ Nhất ca cẩm chán chê, Hàn Tuyết mới chậm rãi nói.



"Ngươi nói xong rồi? Ta sẵn sàng kéo ngươi xuống địa ngục nếu ngươi còn lảm nhảm nữa"



Giọng điệu bình thản như đang hỏi mấy giờ nhưng làm Dạ Nhất dựng ngược vảy. Nó đổi giọng xun xoe, nịnh hót.



"Ấy đừng chủ nhân. Ta im, ta im là được chứ gì?"



"Tiểu Nhất, ngươi biết điều đấy"



Dạ Nhất cười hì hì.



"Chủ nhân quá khen! Nhưng giờ chúng ta phải làm sao đây?"



Hàn Tuyết trầm mặc quan sát xung quanh. Chợt, đáy mắt nàng loé lên tia sáng. Nàng giảo hoạt nhìn con rắn nhỏ trên vai. Dạ Nhất bắt gặp ánh mắt đó của Hàn Tuyết thì rùng mình. Nó ngửi thấy mùi nguy hiểm phảng phất đâu đây. Dạ Nhất lắp bắp hỏi.



"Chủ...nhân, sa...sao lại nhìn ta bằng ánh mắt ấy?"



"Tiểu Dạ Nhất, có phải ngươi lớn lên nhờ độc dược không?"



"Đú...đúng"




***



"Ư...ưm...chủ nhân à? Sa...sao ngươi nặng thế?"



"Tiểu Dạ Nhất, ngươi cố gắng lên. Nếu ta chết thì ngươi cũng đi đời đó" Hàn Tuyết thản nhiên đáp.



Một con rắn to bằng bắp tay màu trắng ngọc. Đầu nó quấn chặt lấy một cành cây chắc chắn. Đuôi thì cắp một cô gái. Nó đang cong người đưa cô gái lên cành cây. Nàng nhanh nhẹn bám lấy cành cây và đu người lên. Khi đã an vị, nàng phủi bàn tay trắng nõn. Khuôn mặt xinh đẹp cười rạng rỡ rồi xoa đầu con rắn khen ngợi.



"Làm tốt lắm Tiểu Dạ Nhất"



Khoé môi Dạ Nhất giật giật. Nàng vứt cho nó toàn bộ độc dược nàng có. Bồi bổ cho nó lớn phổng lên. Sau đó, nàng lên giọng uy hiếp bắt nó dùng thân mình làm dây thừng cho nàng leo lên. Vị chủ nhân này thật xấu xa. Oaoa, ta bị bắt nạt.




Hàn Tuyết cười tủm tỉm. Thân thể dẻo dai truyền từ cành cây này sang cành cây khác. Dạ Nhất thấy vậy liền lủi thủi trườn theo.



"Phịch" nàng tiếp đất an toàn. Dạ Nhất thu nhỏ thân mình lại rồi an vị trên vai Hàn Tuyết. Thế nhưng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Hơn nữa cái vỏ dừa này thật lớn. Trước mắt nàng là một đàn sói đói khát đang rỏ rãi nhìn nàng. Ước chừng có khoảng 20 con. Chúng gầm gừ và lặng lẽ quây thành vòng tròn bao vây con mồi.



Sói là một loài hung ác cùng nhanh nhẹn. Sức chiến đấu của chúng rất mạnh mẽ. Đối với một sát thủ như Hàn Tuyết đối phó với một hai con là chuyện có thể nhưng cả một đàn là một khái niệm khác.



Nàng chợt nhớ ra bên cạnh còn một vũ khí lợi hại không kém. Hàn Tuyết vỗ đầu Dạ Nhất, xấu xa nói.



"Tiểu Dạ Nhất, lại nhờ tới ngươi rồi"



Dạ Nhất bất lực đáp.



"Chủ nhân, rất đau buồn và thương tiếc báo tin, hiện giờ ta chẳng có tí độc nào trong người. Chỉ khi nào ta thật sự trưởng thành ta mới có được thứ độc tinh tuý ấy"



Miệng Hàn Tuyết méo xệch đi. Thảo nào, bách xà phải bao bọc nó dưới đáy vực sâu. Nếu không, chắc chắn nó sẽ bị người ta lột da xào chín. Đây là lợi lộc hay của nợ đây?



Hàn Tuyết dời sự chú ý sang những con sói đang dần dần thu nhỏ vòng vây. Đáy mắt nàng đóng một lớp băng dày. Nàng nắm chắc thanh dao găm và xông lên. Chúng nhanh hơn nàng tưởng. Những nhát dao đáng lẽ ra là găm trên cổ chúng thì lại lệch xuống vai hoặc thân. Những nhát chém cùng máu tươi kích thích chúng càng thêm điên cuồng lao tới.



Đáng tiếc, toàn bộ số thuốc độc nàng đã đưa hết cho Dạ Nhất. Nếu không đã có thể hạ gục vài con mở đường máu. Nhưng sức người có hạn, nàng dần dần đuối đi mà lũ sói càng ngày càng hăng máu.



Rồi cơ hội cũng đến, hai con sói chồm tới để lộ điểm yếu là bụng. Hàn Tuyết dùng sức đâm mạnh tới. Sau đó, nhằm chỗ sơ hở mà chạy.