Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 87: Lễ mừng năm mới




“Nam Tĩnh”, nếu lần trước không phải là hắn đốt sạch kho lương của Nam Tĩnh, sợ là bây giờ đã đánh nhau rồi, Tây Lương tuy có dã tâm, cũng không dám tấn công Đại Khánh.

“Đúng rồi, Tây Lương mặc dù muốn ăn cũng nuốt không nổi a, chỉ có Nam Tĩnh là có đủ thực lực, nếu như kẻ nọ muốn mưu phản, nhất định sẽ cấu kết với một trong hai nước này, nếu là chàng, chàng sẽ chọn nước nào?”, phút chốc Mạnh Dịch Vân liền hiểu ra, đúng vậy a, nếu không có đủ binh lực, bọn họ làm sao làm ra bao nhiêu chuyện lớn như vậy, chắc chắn là đã sớm chuẩn bị xong, giờ chỉ chờ cơ hội để khởi binh mà thôi.

“Bọn họ có thể mượn sức từ bên ngoài, chúng ta cũng có thể a, nếu hiện tại có nước khác tấn công Đại Khánh, bọn họ nhất định sẽ mượn cơ hội này bức vua thoái vị, đến lúc đó thù trong giặc ngoài, dù cho lợi hại cỡ nào cũng bại thôi”, Hàn Nguyệt Nguyệt dừng một chút, thấy Mạnh Dịch Vân không nói gì.

Lại tiếp tục nói, “Chúng ta có thể giao dịch với nước khác, kêu bọn hắn tấn công Đại Khánh, như vậy, Nam Tĩnh hoặc Tây Lương nhất định sẽ nhân cơ hội này xuất binh, chúng ta cứ giấu binh lực ở gần kinh thành, chờ bọn mưu phản tự chui đầu vào lưới, mà lúc này trong nước Nam Tĩnh hoặc Tây Lương nhất định là phòng bị rất lỏng, chỉ cần nước hợp tác với chúng ta nhân cơ hội này tấn công ngược lại. Mặc dù lúc đầu có thể phải mất vài thành trì, nhưng chờ sau khi chúng ta bắt được bọn mưu phản xong sẽ đánh chiếm lại là được, khi đó mặc kệ là Nam Tĩnh hay Tây Lương, nhất định là mặc trước mặt sau đều bị đánh. Đến khi kết thúc, chúng ta có thể đòi một nửa lãnh thổ Nam Tĩnh hoặc Tây Lương làm chiến lợi phẩm, còn bọn hắn có được sự trợ giúp của Đại Khánh mà dễ dàng chiếm được một nửa lãnh thổ, chắc chắn ai cũng sẽ sẵn sàng tiếp nhận miếng mồi béo từ trên trời rơi xuống này”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói một hơi xong, thấy Mạnh Dịch Vân không có động tĩnh gì, Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi “Sao?”.

Mạnh Dịch Vân nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, hung hăng hôn một cái, “Nếu nàng không phải là nữ tử, chắc chắn sẽ là đối thủ lớn nhất của ta”, nghe Mạnh Dịch Vân nói vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt cười khanh khác nói, “Ta sao có thể so sánh với Vân vương vĩ đại chứ, ta chỉ là có ý tưởng, còn tiến hành thì ta làm không nổi đâu, chỉ có chàng thôi”, nói thì dễ, nhưng làm được mới là khó.

Mạnh Dịch Vân ôm chặt Hàn Nguyệt Nguyệt, “Cái người này sao trong đầu lại có thể có nhiều ý tưởng cổ quái hay ho như vậy chứ?”, Mạnh Dịch Vân dùng sức cọ cọ cằm lên trán Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn co người lại, “Quan trọng là dù có giỏi hơn nữa vẫn là nương tử của chàng mà”, là mẫu thân của các nhi tử.

Ba mươi, sáng sớm Hàn Nguyệt Nguyệt đã thay quần áo mới cho Đoàn Đoàn và Viên Viên, hai đứa mở đôi mắt thật to nhìn nàng, không khóc cũng không nháo, rất đáng yêu, Hàn Nguyệt Nguyệt hôn một đứa một cái, chọc cho chúng cười khanh khách.

Buổi tối, Hàn Nguyệt Nguyệt tự mình xuống bếp làm một bàn ăn, cho nha hoàn lui ra, chỉ một nhà bốn người cùng ăn, hai đứa nhỏ mặc dù không thể tự cầm đũa ăn uống như cha mẹ, nhưng vẫn rất nhiệt tình y y nha nha ầm ĩ, đặc biệt Hàn Nguyệt Nguyệt có chưng canh trứng gà, thấy hai nhóc ầm ĩ quá, không cách nào khác là chờ canh nguội múc một chén nhỏ cho chúng.

“Chàng đút cho Đoàn Đoàn ăn trước đi”, Hàn Nguyệt vừa ôm lấy Viên Viên, vừa nói, Mạnh Dịch Vân đang ăn rất vui vẻ, khó được cơ hội nương tử đích thân xuống bếp, đáng ra phải từ từ mà hưởng thụ, thế mà phải hầu hạ hai tiểu quỷ này, miễn cưỡng để đũa xuống, trợn mắt nhìn Đoàn Đoàn, Viên Viên đang được Hàn Nguyệt Nguyệt ẵm, y y nha nha, Đoàn Đoàn chu môi, vô tội nhìn phụ thân không biết đạo lý, lại không dám khóc.

Mạnh Dịch Vân thấy bộ dáng nhóc như vậy, cũng bị chọc cười, ẵm nhi tử lên, hôn cái chóc lên mặt, Đoàn Đoàn uất ức xoay mặt nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, thể hiện sự bất mãn. Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy Đoàn Đoàn đưa tay về phía mình, mặt đầy vẻ ủy khuất, nàng liếc Mạnh Dịch Vân, “Mau cho con ăn a, nếu không con khóc chàng tự mà dỗ đó”, chỉ biết chọc cho nhi tử khóc, khóc rồi cũng không chịu dỗ, còn làm bộ dáng nghiêm chỉnh giảng đạo cho hai nhi tử, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm than, đứa bé còn nhỏ vậy nghe hiểu được sao?

“Nam tử hán đại trượng phu thì phải có bộ dáng nam tử hán chứ, động một chút là khóc, không được, không thể quá nuông chiều chúng”, Mạnh Dịch Vân bất mãn nói, mặc dù có nhi tử thì rất vui, nhưng Mạnh Dịch Vân phát hiện ra, hiện tại trong lòng Nguyệt Nguyệt đã không còn một mình hắn nữa rồi, nhiều lúc chỉ biết quan tâm đến nhi tử.

“Chẳng lẽ bây giờ chàng bắt bọn nó luyện võ à?”, Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn nói, đứa nhỏ chưa được một tuổi, nói cái gì mà nam tử hán đại trượng phu chứ.

Mạnh Dịch Vân đuối lý, không nói gì nữa, bất mãn nhét đồ ăn vào miệng Đoàn Đoàn, nhưng Đoàn Đoàn cũng không nể mặt chút nào, nhét vào lại phun ra, Mạnh Dịch Vân thấy thế, càng bất mãn, lại đút vào một muỗng, Đoàn Đoàn uất ức, “Oa ~”, khóc lên, Hàn Nguyệt Nguyệt vội thả Viên Viên vào nôi, ẵm Đoàn Đoàn mà dỗ, bữa cơm đang ngon lành bị hai tiểu quỷ nháo làm mất cả ngon.

Mùng một, hiếm có một bữa Mạnh Dịch Vân được nghỉ ngơi không phải lo công vụ, ăn xong điểm tâm Hàn Nguyệt Nguyệt phát bao lì xì cho người làm trong phủ, xong mới đánh thức Đoàn Đoàn và Viên Viên, rồi kéo Mạnh Dịch Vân đến miếu ngoài thành dâng hương, mặc dù nàng không tin quỷ thần lắm, Mạnh Dịch Vân cũng vậy, nhưng dù gì nàng cũng là xuyên không tới đây, chuyện như thế thà tin còn hơn không, có kiêng có lành mà.

Hôm nay Đoàn Đoàn và Viên Viên đều mặc áo bông đỏ chót, Hàn Nguyệt Nguyệt lại ỗi đứa đội một chiếc mũ đỏ, hai đứa tròn tròn phúng phính, giống nhau như đúc, đặc biệt đáng yêu.

Giao nhi tử cho bà vú, Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân lên một chiếc xe ngựa, đoàn người lên đường, rất nhiều người vì muốn cầu may mắn cho năm mới, đã đến miếu từ sáng sớm, đoàn Hàn Nguyệt Nguyệt có thể nói là đi trễ lúc tới nơi, trong miếu chỉ còn thưa thớt mấy người.

Tiểu hòa thượng trông cửa thấy khách quý tới, lập tức chạy vào trong báo cho chủ trì ra đón Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân vào, dâng hương xong, Hàn Nguyệt Nguyệt quyên một số lớn tiền nhang đèn.

“Vương gia, vương phi, trời rất lạnh, không bằng vào phòng uống một ly trà nóng rồi hẵng trở về”, quả thật trời rất lạnh, Mạnh Dịch Vân gật đầu, “Quấy rầy đại sư”, theo chủ trì đến hậu viện, nơi này rất thanh tĩnh, hẳn là nơi chuyên đón tiếp lữ khách, mấy người đi vào phòng, ấm hơn bên ngoài rất nhiều.

Trong phòng chỉ có một cái bàn vơí bốn băng ghế, và một cái giường lò nhỏ (giường có lò sưởi), Hàn Nguyệt Nguyệt thấy vậy nói, “Để tiểu vương gia lên giường, rồi các người cũng tới phòng sát vách ngồi cho ấm đi”, bà vú nghe vậy, ẵm Đoàn Đoàn và Viên Viên tới giường, rồi lui ra với các ma ma và nha hoàn, bên ngoài có chú tiểu sắp xếp cho.

“Nghe nói đại sư có tài bói rất đặc biệt, bổn vương phi nghe danh đã lâu nhưng chưa có cơ hội, khó có dịp hôm nay, đại sư có thể bói ột quẻ được không?”, thấy Đoàn Đoàn và Viên Viên nằm an tĩnh trên giường, Hàn Nguyệt Nguyệt tới bên cạnh Mạnh Dịch Vân ngồi xuống, nàng đã sớm nghe nói Tịnh Không đại sư bói đặc biệt chính xác, rất nhiều người nghe danh mà đến, hương khói cũng rất nhiều.

Tịnh Không đại sư này đã hơn 60 tuổi, là trụ trì, người bình thường rất khó gặp được, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng muốn thử một chút xem lời đồn kia có phải thật không, mặc dù nàng không tin số mệnh, nhưng chuyện kỳ lạ như vậy cũng đã xảy ra trên người nàng, không muốn tin cũng không được.

Tịnh Không nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, híp mắt cười nói, “Vương phi khách khí rồi, chỉ là lời đồn thổi lên thôi, không tin được, nếu vương phi muốn, lão nạp sẽ xem cho, tin hay không là tùy người.”

Hàn Nguyệt Nguyệt cười, “Vậy phiền đại sư”, Tịnh Không nhìn Mạnh Dịch Vân, thấy Mạnh Dịch Vân không có ý kiến gì, mới nói với Hàn Nguyệt Nguyệt “Vương phi có thể đưa tay phải cho lão nạp xem một chút không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt duỗi tay ra.

Tịnh Không chăm chú nhìn một lúc, lập tức cau mày, hoảng sợ, Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân nhìn nhau, không hiểu, “Đại sư, có gì không ổn sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt lo lắng hỏi, không phải là nhìn ra nàng là một cô hồn chứ? Thân xác này quả thật không phải của nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt thật sự đã bị người ta hại chết vào mười năm trước rồi.

Tịnh Không ngẩng đầu nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, dáng vẻ do do dự dự, trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt bắt đầu hốt hoảng, sớm biết đã không bói làm gì, nếu là tốt thì không sao, nếu không tốt, đây chẳng phải là tự mình làm khổ mình sao.

“Lão nạp đã xem quẻ cho nhiều người, nhưng chưa từng thấy ai có số mệnh kỳ quái như vương phi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày: lão nhân này chẳng lẽ thật đã nhìn ra? Không thể nào, thần kỳ vậy sao?

Mạnh Dịch Vân cũng lo lắng, tuy hắn không tin vào ma quỷ gì đó, nhưng Tịnh Không đại sư nổi tiếng là xem chuẩn.

“Đại sư cứ nói đừng ngại”, Mạnh Dịch Vân nói, Tịnh Không vuốt vuốt chòm râu, “Thật ra thì lão nạp cũng không nhìn rõ được số mệnh của vương phi, mơ mơ hồ hồ, nhưng theo như chỉ tay của vương phi, hẳn đã sớm…..”, đã sớm chết rồi, theo như chỉ tay này, thì hẳn đã chết từ lâu, sao giờ vẫn còn sống.

Hàn Nguyệt Nguyệt biết ý của Tịnh Không, vội vàng ngắt lời, “Thật ra thì ta có nghe bà vú nói, mấy tháng sau khi sinh ta đã bị một trận bệnh nặng, cả nhà cứ tưởng không sống nổi, gia gia (ông nội) không tin, mang ta đi tìm thần y, may gặp được cao nhân, không biết làm thế nào lại chữa hết, cao nhân kia nói trước khi trưởng thành không được nuôi trong nhà, nếu không cứu lần này rồi cũng không sống tiếp được, cho nên gia gia mới đem ta phó thác cho bằng hữu nuôi lớn, mấy năm trước mới về phủ lại” Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng bịa ra một câu chuyện, nhưng phần lớn cũng là sự thật.

Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, Tịnh Không gật đầu, “Khó trách, thì ra là có cao nhân cải mệnh, lão nạp mặc cảm”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân không nghi ngờ gì, mới yên lòng.

“Sau này sẽ ổn cả chứ?”, Mạnh Dịch Vân hỏi, Tịnh Không nhìn Mạnh Dịch Vân khẽ mỉm cười, “Vương gia không cần lo lắng, mặc dù lão nạp không thấy rõ được tương lai của vương phi, nhưng vương phi chính là nữ tử thế gian hiếm có, mặc kệ gặp khó khăn gì, chỉ cần an tâm tùy duyên, tất cả đều sẽ được hóa giải”, cao nhân có thể cải tử hồi sinh đây là lần đầu tiên lão thấy.