Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 82: Vô tình gặp lại cố nhân 1




“Vú à, không cần nhiều đồ như vậy đâu, con mang không hết được, hơn nữa, vương phủ cái gì mà chẳng có”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Thẩm Thục Kiều bận rộn thu xếp hành lý nói.

“Vương phủ tất nhiên là cái gì cũng có, nhưng đi đường xa, giờ sắp tới mùa đông rồi, trời lạnh, mang theo những thứ này không thừa đâu”, những thứ này đều là do tự bà khâu, những đồ kia làm sao so được.

“Con đã báo cho cô gia tới đón con chưa?”, Thẩm Thục Kiều đột nhiên nhớ ra hỏi, “Vâng, gần đây chàng rất bận, không tự đến được, sẽ phái người đến đón”, nàng không muốn nói cho Mạnh Dịch Vân, nhưng lại sợ bà vú lo, đành nói dối.

“Cô gia là vương gia, công vụ bề bộn, con cũng đừng giận nó”, Thẩm Thục Kiều thấy Hàn Nguyệt Nguyệt có vẻ buồn, bèn an ủi, dặn dò vợ chồng phải biết bao dung lẫn nhau, tính Hàn Nguyệt Nguyệt nóng nảy, Thẩm Thục Kiều vẫn có chút không yên lòng.

“Oa ~ oa ~”, tiếng khóc của trẻ con cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, Thẩm Thục Kiều lập tức buông y phục trong tay ra, chạy tới bên giường, ôm lấy Viên Viên mà dỗ, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn y phục trong tay ngẩn người.

Đứa bé mới được ba tháng tuổi, không thể bôn ba, mà ở đây cách kinh thành rất xa, Hàn Nguyệt Nguyệt vốn muốn nói Thẩm Thục Kiều cùng về, nhưng người quen sống ở nơi thanh tịnh thế này đến kinh thành nhộn nhịp chắc không chịu nổi, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không muốn miễn cưỡng bà.

Giữa tháng mười, Hàn Nguyệt Nguyệt lên đường, còn có Trương Tiểu Tinh, hai bà đỡ, hai bà vú, Y Phẩm Đường sợ Hàn Nguyệt Nguyệt vất vả, lại phái Y Huyên đi theo.

“Tiểu thư, thế này được không, có cần báo trước cho vương gia một tiếng không?”, lỡ như trên đường có chuyện gì xảy ra, nàng biết ăn nói thế nào với vương gia a.

“Không cần, ngươi đi hỏi hai bà vú, có muốn đi cùng chúng ta không, nếu không muốn, chúng ta sẽ tìm người khác”, hai đứa bé đang ngủ say, Hàn Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về.

“Vâng, tiểu thư”, Trương Tiểu Tinh ra ngoài, tiểu thư là chủ nhân của nàng, tiểu thư không muốn báo cho vương gia biết, nàng cũng không dám tự chủ trương.

Nghỉ ngơi trong trấn nhỏ một đêm, sớm mai đoàn người xuất phát tiến về kinh.

Thuê hai chiếc xe ngựa, Hàn Nguyệt Nguyệt và hai bà đỡ ngồi một chiếc, hai bà vú, Đoàn Đoàn, Viên Viên, và Trương Tiểu Tinh ngồi một chiếc, Y Huyên tiếp tục cưỡi Tiểu Bạch của nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt cắn răng chịu đựng một ngày, sau khi tới thành liền cho phu xe đi, tiếp tục ngồi xe ngựa nữa, dù cho hai đứa nhỏ không có việc gì, thì nàng cũng chỉ còn nửa cái mạng.

“Tiểu Tinh, đi mướn một chiếc thuyền lớn, chúng ta đi đường thủy hồi kinh”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, đi đường thủy có vẻ dễ chịu hơn.

“Vâng, tiểu thư”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghỉ ngơi một lát, cảm thấy hơi khỏe rồi, mới đi tìm hai đứa con, nàng thật không hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ, Hàn Nguyệt Nguyệt rất tự trách, không biết hai đứa thế nào rồi.

“Phu nhân”, nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, hai bà vú lập tức đứng lên hành lễ, “Hai đứa nhỏ thế nào rồi?”, đến bên giường, Hàn Nguyệt Nguyệt vuốt ve mặt hai con.

“Bẩm phu nhân, chắc là do đi đường mệt nhọc, hai tiểu thiếu gia ngủ say rồi”, đây là hai bà vú mới, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt còn trẻ như vậy, mang theo hai đứa con trai về kinh, mấy người đi theo lại rất có quy củ, nghĩ thầm đây nhất định là thiếu phu nhân một gia đình quyền quý nào đó rồi, thế nên không dám vô lễ.

Trương Tiểu Tinh mướn thuyền xong, lại cùng hai bà đỡ lo chuẩn bị thêm một ít vật dụng, nghỉ lại trong thành thêm một ngày nữa, ngày thứ ba mới lên thuyền.

Trên thuyền có bốn gian phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt rất muốn ở với hai con, nhưng vì hai con, không cách nào khác là cho hai bà vú ở một gian, Hàn Nguyệt Nguyệt ở sát vách, hai bà đỡ ở đối diện, như vậy có thể thay phiên chăm sóc hai bé.

Y Huyên thích thanh tĩnh, tất nhiên là ở một mình một gian, vì vậy Hàn Nguyệt Nguyệt ở cùng Trương Tiểu Tinh.

Lúc còn ở vương phủ, mặc dù nha hoàn rất nhiều, có người hầu hạ mặc y phục, dùng cơm, nhưng trước đó, bên người nàng cũng chỉ có một mình Như Ngọc mà thôi, nhiều người phiền phức, cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt cũng chỉ giữ lại Trương Tiểu Tinh.

Ngồi thuyền thoải mái hơn rất nhiều, buổi tối cũng không cần đi tìm khách điếm, Y Huyên thấy chán, mấy lần muốn bỏ trốn, nhưng ngại mệnh lệnh của sư phụ, không cách nào khác hơn là mỗi ngày đều ngồi ở mũi thuyền nhìn trời, Tiểu Bạch thì nằm bên cạnh.

“Phu nhân, sắp tới trấn rồi, có muốn dừng lại lên bờ không ạ?”, một bà đỡ nói, trấn này nổi danh là giàu có, nhộn nhịp.

Hàn Nguyệt Nguyệt đang thấy chán, ở trên thuyền mấy ngày rồi, giờ lên bờ dạo một lát cũng tốt, “Được, chuẩn bị đi, chúng ta lên bờ dạo một lát”.

Gọi nhà thuyền dừng lại, Hàn Nguyệt Nguyệt vốn thấy trên trấn đông đúc, mang theo hai con sợ là không ổn, nhưng để hai con ở lại thuyền nàng lại không yên lòng, mặc dù trên đường đi bọn họ cũng đã cố che dấu tung tích, nhưng cũng không chắc là không bị phát hiện, chuyện lần trước nàng vẫn còn nhớ rõ, lần này không có Mạnh Dịch Vân bên cạnh, càng phải cẩn thận hơn nữa.

Đột nhiên xuất hiện một thiếu phụ xinh đẹp, cộng thêm Y Huyên vốn là mỹ nhân khuynh thành mà bên cạnh nàng lại có một con hổ trắng không khỏi làm mọi người chú ý.

“Ông chủ, ột bình trà”, mấy người đi vào một quán trá, Hàn Nguyệt Nguyệt ôm lấy Viên Viên, Viên Viên mở to mắt nhìn khắp nơi, có thể là do nhiều người quá, nên thấy lạ.

“Trấn này thật náo nhiệt!”, Hàn Nguyệt Nguyệt ôm con vào lòng, nhìn xuống đường phố dưới cửa sổ, “Đúng vậy a, trấn này nổi tiếng là nhộn nhịp, nếu phu nhân thích, chúng ta đến đầu kia xem một chút, bên này là nơi dân chúng bình thường mua bán, bên kia phồn hoa hơn nhiều”, một bà đỡ nói, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi “Bà đã từng đến đây sao?”, người Mạnh Dịch Vân phái tới hẳn là người kinh thành, sao lại biết rõ một trấn nhỏ thế này.

Bà đỡ cười cười trả lời, “Không giấu gì phu nhân, đây là quê của lão thân, sau lấy chồng ở kinh thành, không có cơ hội trở về nữa, đã mấy chục năm, không ngờ giờ lại có cơ hội trở về một lần, nơi này cũng vẫn như xưa không có gì thay đổi”.

Khó trách lại muốn dừng thuyền ở đây, thì ra là quê nhà, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Thì ra là vậy, người nhà còn ai không? Có muốn về thăm nhà một lát không?”, mấy chục năm không trở lại, chắc phải nhớ nhà lắm, cũng không gấp, coi như làm việc thiện.

“Ý tốt của phu nhân lão thân xin nhận, nhưng có thể về lại cố hương thế này lão thân cũng đã thỏa mãn rồi”, nghe bà đỡ nói vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không hỏi thêm, nghỉ ngơi một chút, mấy người lại qua bên kia cầu, quả nhiên thấy rất nhiều cửa hiệu, mặc dù không đông đúc như bên này cầu, nhưng nhìn những cửa hiệu này là biết dành cho người có tiền.

Đi dạo phố là sở thích của nữ nhân, Hàn Nguyệt Nguyệt giao con trai cho bà vú, hăng hái lôi kéo Y Huyên chạy vòa, mấy người phía sau đành vội chạy theo.

“Phu nhân muốn mua gì ạ?”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vào, ông chủ liền đứng dậy chào, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo Y Huyên đến quầy, có rất nhiều đồ trang sức.

“Cô nương, đây là thượng phẩm của cửa hàng chúng tôi, cô nhìn xem?”, ông chủ này tinh mắt, thấy Y Huyên không lựa gì, biết nàng không thích những thứ bình thường trên quầy, lập tức lấy ra những món khác trong hộc tủ, đặt trước mặt Y Huyên.

Y Huyên mặc dù tính hơi lãnh đạm, nhưng đối với những vật trang sức của nữ nhi vẫn rất thích thú, bắt đầu chọn, người làm thấy có mấy phụ nhân theo sau, hơn nữa còn ôm theo hai đứa bé, cũng biết đây là người có tiền, lập tức nịnh nọt kéo ghế mời mấy người ngồi, lại bưng trà thượng hạng lên tiếp đãi.

“Ông chủ, còn cái nào khác không….?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn qua những thứ kia, không thích, hỏi ông chủ. “ Có, có, phu nhân chờ một lát, tôi đem ra liền”, thật ra thì những thứ này cũng là hàng tốt rồi, chỉ là những thứ Hàn Nguyệt Nguyệt dùng xưa giờ đều là từ trong cung, tất nhiên thấy những thứ này chẳng là gì.

“Phu nhân mời xem”, ông chủ bưng ra một cái mâm, bên trong đều là vật trang sức….. Ngọc, vàng, bạc đều đủ cả.

“Ông chủ, cái này bán thế nào?”, nàng đưa ra hai thứ hỏi ông chủ, ông chủ nhìn nhìn rồi nói, “Phu nhân, thứ ta nói thẳng, hai chiếc nhẫn này mặc dù chất lượng tốt, nhưng đeo tay thì hơi nhỏ, đeo trên cổ thì lại hơi lớn, nếu như phu nhân muốn vật trang sức, miếng ngọc bội này vẫn tốt hơn”, lão bản chỉ vào một miếng ngọc nói.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn, nàng không rành về ngọc, chỉ nghe nói ngọc tốt thì màu rất trong suốt, nhìn màu miếng ngọc này, hẳn là ngọc tốt, “Tốt thì tốt, đáng tiếc hơi nhỏ một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói.

“Nam tử mang thì nhỏ, nhưng nữ tử mang thì rất hợp”, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy không tệ, “Vậy miếng ngọc này bán thế nào?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, thật ra thì nàng rất thích miếng ngọc này, nhưng sợ ông chủ biết sẽ tăng giá nên mới giả bộ nói vậy mà thôi, “Không mắc đâu, 50 lượng thôi”, ông chủ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt mặc dù không phải rất sang trọng, nhưng cũng không phải người bình thường, thêm nữa có nhiều người hầu như vậy, nên nói giá ột chút.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhăn mi, “Miếng ngọc nhỏ vậy mà 50 lượng? ông thật biết buôn bán a”, giá cắt cổ.

“Phu nhân nhìn xem, ngọc này tuy nhỏ, nhưng chất lượng tốt, nếu như phu nhân thật muốn mua, vậy lão phu lấy giá 45 thế nào?” mặc kệ cổ đại hay hiện đại, buôn bán đúng là chỉ có một kiểu, lúc đầu nâng giá cao, sau đó lại giảm giá.

“20 lượng thì ta lâý, hai chiếc nhẫn này, 12, cộng thêm hai cái trâm này nữa, tổng cộng 50 lượng, thế nào?”, ông chủ nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, “Phu nhân, có thể thêm chút không?”, giảm giá hơn phân nửa luôn a.

Hàn Nguyệt Nguyệt không bị đả động, tới bên cạnh Y Huyên lựa thêm năm cái thoa, “Tổng cộng 100 lượng”, dù gì nàng cũng là người làm ăn, chút thủ đoạn này có là gì chứ.