Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 76: Dược cốc




“Chúng ta lên đường đi, thân thể ta đã tốt hơn rồi, nếu còn không đi thì tuyết sẽ che lấp đường lên núi không đi được nữa đâu”, Hàn Nguyệt Nguyệt đề nghị, Mạnh Dịch Vân lập tức phản bác “Không được, giờ nàng đang mang thai không thể bôn ba được, chờ thêm một thời gian nữa hãy tính tiếp”, thật ra thì hắn còn muốn chờ đến khi nào Hàn Nguyệt Nguyệt sinh xong mới đi cơ, lần trước hắn đã bị dọa gần gần chết rồi, hắn không thể để cho Hàn Nguyệt Nguyệt bị nguy hiểm nữa.

“Sư tỷ cũng đã nói không sao rồi, không cần lo lắng, chúng ta đi từ từ là được mà”, nếu đợi nữa tuyết lấp hết đường, vậy phải đến sang năm mới đi được, nàng không muốn tí nào, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt lại không biết ý Mạnh Dịch Vân chính là như vậy a.

“Không được, thân thể nàng vừa mới khôi phục, nghỉ ngơi trước sau đó lại tính tiếp”, Mạnh Dịch Vân trả lời kiên quyết, Hàn Nguyệt Nguyệt buông chén xuống, mở to hai mắt, “Mạnh Dịch Vân, ngươi đã hứa với ta là năm nay nhất định sẽ đi mà”, Hàn Nguyệt Nguyệt tức giận nói.

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tức giận, Mạnh Dịch Vân lập tức mềm giọng, “Ta cũng là lo lắng cho thân thể nàng mà, đừng nóng, ảnh hưởng đến con”, đại phu đã dặn dò phụ nữ có thai không được tức giận.

“Hừ ~ nam tử hán, nói một là một hai là hai, sao chàng có thể đổi ý chứ”, Mạnh Dịch Vân im lặng, mặc kệ nam tử hán gì gì đó, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn là quan trọng nhất, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy đi ra cửa, Mạnh Dịch Vân thấy nàng đi nhanh, sợ nàng té, lập tức đi theo phía sau.

Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới trước cửa phòng Y Huyên thì dừng bước, kể từ khi Hàn Nguyệt Nguyệt mang thai, Mạnh Dịch liền xem nàng như thủy tinh mong manh dễ vỡ.

Y Huyên mở cửa ra, thì thấy, Mạnh Dịch Vân đang ôm Hàn Nguyệt Nguyệt, còn Hàn Nguyệt Nguyệt thì cố sức giãy giụa muốn thoát ra. Y Huyên lắc đầu một cái, “Nàng chỉ là mang thai, không phải bị gãy tay gãy chân, động một chút là sảy thai, nàng đã dùng thuốc an thai của ta thì dù có nhảy lên nóc nhà cũng là chuyện nhỏ, một đại nam nhân dài dòng như vậy làm gì, mau thu dọn đồ đạc, lập tức lên đường”, Y Huyên nói xong thì đóng cửa cái rầm.

Hàn Nguyệt Nguyệt len lén ngẩng đầu nhìn Mạnh Dịch Vân, nàng không ngờ sư tỷ lại độc mồm như vậy, thấy Mạnh Dịch Vân đơ ra, Hàn Nguyệt Nguyệt giật nhẹ cánh tay Mạnh Dịch Vân.

“Đi thôi, về phòng thu dọn đồ đạc”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vẻ mặt vô tội nhìn mình, Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ lắc đầu, thì ra tính khí cổ quái của Hàn Nguyệt Nguyệt không phải là độc nhất vô nhị.

Trong xe ngựa, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm dài thoải mái đầu gối trên chân Mạnh Dịch Vân, Y Huyên tiếp tục cỡi Tiểu Bạch của nàng, một đại mỹ nữ cới một một cọp trắng, nhìn thật oách a.

Vốn là từ trấn nhỏ này đến Tuyết Sơn chỉ cẩn bốn năm ngày là tới, nhưng bị Mạnh Dịch Vân cố tình kéo dài, ba người đi mất nửa tháng mới tới nơi.

Mạnh Dịch Vân bị nội thương, được Y Huyên cho uống mấy viên thuốc xong, nội lực không chỉ khôi phục mà còn tăng lên một thành, Hàn Nguyệt Nguyệt tự thẹn mình không bằng, mấy năm nay nàng lo kiếm tiền, y thuật bị tụt hậu rồi.

Mặc kệ đang là mùa nào, chỉ cần tới Tuyết Sơn là sẽ cảm thâý một luồng khí lạnh, Hàn Nguyệt Nguyệt đang mang thai, bị Mạnh Dịch Vân tròng liền mấy cái áo ấm lên người.

Hàn Nguyệt Nguyệt vùi mình trong ngực Mạnh Dịch Vân, đi lên Tuyết Sơn.

“Vân thúc”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy người mở cửa đá vẫn là Vân thúc, lập tức nhảy khỏi người Mạnh Dịch Vân, chạy tới ôm.

“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt đã trở lại rồi, Vân thúc đã già, xém chút nữa là không nhận ra con rồi”, Vân thúc cười híp mắt, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, “Đã lớn đến vậy rồi sao”, lúc ra đi vẫn còn là đứa bé, giờ đã lớn thế này rồi, đúng là năm tháng không buông tha người a.

“Vân thúc, người có khỏe không, sự phụ có còn khi dễ người nữa hay không a?”, sư phụ chuyện gì cũng bắt Vân thúc làm, không biết thông cảm cho người khác chút nào.

“Tốt mà, đều tốt cả, bà vú ngày nào cũng nhớ tới con, đúng là nha đầu không có lương tâm, cũng không biết đường trở về thăm”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, lôi kéo cánh tay Vân thúc.

“Không phải đã trở về rồi sao, Vân thúc sao lại thích lải nhải giống bà vú rồi”, Y Huyên kéo Tiểu Bạch lướt qua hai người đang lảm nhảm, đi vào trong viện, Mạnh Dịch Vân đứng ở phía sau, chỉ biết lắc đầu.

“Sư phụ” Y Huyên đi tới phòng khách, Y Phẩm Đường thấy Y Huyên đã trở lại, lập tức ngẩng đầu lên, “Sư muội con đâu?”, cũng đã mấy năm không về rồi.

“Ở phía sau ạ, lần này con lập công lớn rồi, tìm một được hai, quá lời rồi”, Y Huyên ưỡn ngực ngẩng đầu nói.

Hàn Nguyệt Nguyệt kéo tay Vân thúc đi ở phía sau Mạnh Dịch Vân nghe được câu này, sửng sốt một chút, Y Phẩm Đường thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vào, lập tức nghiêm mặt lại.

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy tình huống không ổn, lập tức cúi đầu, “Ta đi nói cho bà vú con biết”, Vân thúc vốn đang rất vui mừng, nhìn thấy sắc mặt Y Phẩm Đường lập tức chạy mất dép.

“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, khiến ngài lo lắng”, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo tay Mạnh Dịch Vân cùng quỳ xuống, Y Phẩm Đường thấy Mạnh Dịch Vân cùng tới liền đoán được chín phần mười rồi.

“Còn biết đường trở về à?” vốn tưởng rằng nàng ham chơi, ra ngoài chừng nửa năm đến một năm sẽ trở lại, ai ngờ đã bốn năm rồi.

Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu, Mạnh Dịch Vân thấy thế, lập tức nói, “Đáng lẽ đã trở về từ sớm rồi, chỉ là gặp nhiều chuyện làm trễ thời gian, kính xin Cốc chủ tha lỗi”, Y Phẩm Đường cũng không thèm để ý đến Mạnh DịchVân.

“Đường đường một vương gia mà lại quỳ trước mặt lão đây, thật làm ta ngại quá, vương gia xin mau mau đứng lên đi”, không có cách trừng phạt Mạnh Dịch Vân thì Y Phẩm Đường cũng không cho Mạnh Dịch Vân mặt mũi đâu.

Bắt cóc đồ đệ của người ta, Mạnh Dịch Vân tự biết đuối lý, không dám phản bác, “Cốc chủ là sư phụ của Nguyệt Nguyệt, theo lý bổn vương nên cúi đầu”, cho dù là Hàn lão Thừa tướng hắn cũng chưa quỳ bao giờ, Mạnh Dịch Vân hành lễ lớn như vậy hoàn toàn là vì kính trọng Y Phẩm Đường đã nuôi lớn Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Làm vú lo muốn chết rồi, sao đi lâu vậy mà không trở về”, Thẩm Thục Kiều vừa vào cửa liền hét lên, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt và một nam tử quỳ trên mặt đất, lập tức nhìn Y Phẩm Đường.

“Vú à”, Hàn Nguyệt Nguyệt vui mừng ngẩng đầu lên, hoàn toàn quên mất Y Phẩm Đường còn đang tức giận.

Thẩm Thục Kiều thấy Hàn Nguyệt Nguyệt trở về với một nam tử, là hiểu rồi, đi tới bàn rót hai chén trà, sau đó đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân, “Mau kính trà sư phụ con đi, xin người bớt giận, bỏ đi nhiều năm như vậy không về, nên phạt”.

Hàn Nguyệt Nguyệt biế bà vú đang nói đỡ cho nàng, lập tức nhận lấy, đến bên Y Phẩm Đường, “Sư phụ, là đồ nhi bất hiếu, người đừng vì một đồ đệ không lương tâm mà tức giận hại đến thân thể a, như vậy rất không đáng”, Y Phẩm Đường trợn mắt nhìn Hàn Nguyệt một cái, vốn chỉ muốn dọa nàng một chút mà thôi, hiện tại vừa khéo có cớ để tha thứ, nhận lấy trà, uống một hớp.

Hàn Nguyệt Nguyệt len lén cười cười, vội vàng nhận lấy ly trà để xuống, “Sư phụ, hắn là con rể của ngài đó, ngài xem, về sau vương gia uy phong nhất Đại Khánh cũng phải nghe lời ngài, có phải rất oách hay không a?” Hàn Nguyệt Ngyệt cười nói.

Mọi người nghe thấy lời của Hàn Nguyệt Nguyệt, chỉ biết lắc đầu, lớn vậy rôì mà vẫn không chín chắn a.

“Vương gia xin đứng lên đi, Nguyệt Nguyệt rất tinh quái, chắc là mang lại cho ngươi không ít phiền toái rồi.”, nghe thấy lời Y Phẩm Đường, Mạnh Dịch Vân đứng dậy, dâng trà cho Y Phẩm Đường.

Y Phẩm Đường uống trà, xem như là bỏ qua cho hai người, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo Thẩm Thục Kiều thì thầm nói chuyện phiếm, Y Huyên thấy chán, liền cỡi Tiểu Bạch về phòng.

Thẩm Thục Kiều sợ Hàn Nguyệt Nguyệt vừa mới trở về mệt mỏi, kéo Hàn Nguyệt Nguyệt về phòng, “Từ lúc con đi, không biết khi nào thì về, nên mỗi ngày vú đều giúp con dọn dẹp sạch sẽ”, Hàn Nguyệt Nguyệt đẩy cửa vào, đồ đạc trong phòng vẫn như bốn năm trước đây, không thay đổi chút nào, mắt có chút ướt.

“Vú là tốt nhất!”, chỉ có ở bên Thẩm Thục Kiều nàng mới cảm nhận được tình mẹ ấm áp.

“Đã lớn rồi, còn khóc gì chứ, nhanh ngồi xuống đi, ta đi chuẩn bị đồ ăn cho con để tẩy trần”, Thẩm Thục Kiều ấn Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống ghế, rồi hấp tấp chạy đi, Hàn Nguyệt Nguyệt Nhìn theo bóng lưng Thẩm Thục Kiều, cảm động không nói nên lời.

Mạnh Dịch Vân bị Y Phẩm Đường lôi đi hỏi chuyện, không dám phản bác, chỉ biết lưu luyến nhìn theo bóng lưng Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng đang mang thai, sao lại đi nhanh như vậy làm gì chứ.

Bữa tối coi như bữa cơm đoàn viên, Y Phẩm Đường rất vui vẻ, lôi Mạnh Dịch Vân uống rượu cùng, đã sớm quên mất sự tức giận lúc xế chiều.

Đoán bọn họ còn lâu mới tan, Thẩm Thục Kiều kéo Hàn Nguyệt Nguyệt trở về phòng, trong mắt tràn đầy ý cười, “Kể cho vú nghe chuyện cô gia(con rể) đi”, vị cô gia này thoạt nhìn là người làm chuyện lớn, chững chạc, kiệm lời, không biết tình cảm của hai người thế nào.

Hàn Nguyệt Nguyệt kéo tay Thẩm Thục Kiều, gối đầu trên vai bà, “Chàng là đầu gỗ, bình thường đều trưng ra khuôn mặt lạnh tanh, ai thấy cũng sợ, nhưng mà chàng đối với con rất tốt, vú đừng cần lo lắng mà”, Thẩm Thục Kiều vỗ nhè nhẹ lưng Hàn Nguyệt Nguyệt, “Chỉ cần nó đối tốt với con là được rồi”, đời này bà không mong gì ngoài việc thấy được Hàn Nguyệt Nguyệt thành thân, sống hạnh phúc vậy là đủ rồi.

Chuyện thành thân này nọ, Hàn Nguyệt Nguyệt đều kể hết cho Thẩm Thục Kiều nghe, chỉ có một số chuyện tỷ như hai người chưa thành thân đã nằm ngủ cùng nhau, hay những chuyện xảy ra trong tướng phủ là không kể, sợ kể ra chỉ khiến bà thêm lo mà thôi.

“Không ngờ vương gia đối với con tốt vậy, con được gả cho người tốt, vú cũng yên tâm, giờ đã lập gia đình, tính khí phải thay đổi đi, không cần để ý những chuyện nhỏ nhặt, hai người sống với nhau sẽ có những xung đột va chạm, cần phải kiên nhẫn một chút…”, Hàn Nguyệt Nguyệt lẳng lặng nghe bà dặn dò.

“Nguyệt Nguyệt ~” nghe tiếng Vân thúc ở bên ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức đi tới cửa, thấy Mạnh Dịch Vân và Vân thúc, Vân thúc đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ vào Mạnh Dịch Vân nói, “Cốc chủ hiếm khi vui vẻ như vậy, bắt vương gia uống cùng không ít, con nhanh dìu nó vào nghỉ ngơi đi”.