Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 63: Lại mặt




Hàn Nguyệt Nguyệt dựa vào Mạnh Dịch Vân, xe ngựa chậm rãi di chuyển, còn một đoạn nữa mới đến vương phủ, bên trong hai người vẫn lẳng lặng ngồi, Hàn Nguyệt Nguyệt có quá nhiều nghi vấn, nhưng lại không biết có nên hỏi hay không, thị phi hoàng gia, ai có thể nói được rõ ràng.

Tranh đấu cấu xé lẫn nhau, hậu cung chính là một chỗ chiến tranh kinh khủng như vậy, tranh danh tranh lợi, bê ngoài tươi cười roi rói nhưng bên trong ẩn giấu tâm địa hiểm ác, Mạnh Dịch Hiên tuy đã hơn ba mươi tuổi, nữ nhân hậu cung nhiều vô kể, nhưng đến nay vẫn chưa có một đứa con nào , Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy mình thật may mắn, may mắn là Mạnh Dịch Vân không phải là đế vương.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhích vào trong lòng Mạnh Dịch Vân, cái nam nhân này là con cháu hoàng gia, kêu Mạnh Dịch Vân dứt bỏ những việc nạp thiếp là không có khả năng, trong lòng nàng chỉ hy vọng thời điểm hắn cần mình, nàng có thể giúp hắn san sẻ một chút.

“Tiểu thư, hôm nay phải lại mặt, nên chuẩn bị lễ vật gì?” Như Ngọc đang đấu tranh tư tưởng, mang thứ bình thường thì sợ mất mặt, nhưng mang vật quý trọng thì nàng lại cảm thấy được đáng tiếc, sắc mặt những người trong tướng phủ đó, Như Ngọc nhớ đến đều muốn phát hỏa trong lòng.

Lại mặt? Chết thật, nàng đã quên mất, đặt sách xuống, “Ngươi đi kêu Tô ma ma cùng Thôi ma ma đi chuẩn bị là được.” , qua thời gian ăn cơm thì về, nàng cũng không muốn nán lại một phút giây nào bên đó.

Như Ngọc nghe chỉ thị Hàn Nguyệt Nguyệt, lập tức chạy đi tìm Thôi ma ma cùng Tô ma ma, các nàng đều là lão nhân, hẵn hiểu rõ quy củ nhất.

“Sao về sớm vậy?” , thấy Mạnh Dịch Vân tiến vào, Hàn Nguyệt Nguyệt bước đến, giúp cởi áo khoác, thường ngày Mạnh Dịch Vân đều là giữa trưa mới trở về , hôm nay đã về sớm như vậy.

“Hôm nay là ngày lại mặt, ta sao quên được, đã chuẩn bị tốt chưa?” , mỗi buổi sáng hắn rời giường, Hàn Nguyệt Nguyệt đều đang ngủ ngon lành, hắn cũng không nhẫn tâm đánh thức nàng.

“Chàng còn nhớ sao, nếu Như Ngọc không nhắc tới chắc ta cũng quên mất, ta không hiểu những thứ lễ tiết này, nên kêu Thôi ma ma cùng Tô ma ma chuẩn bị, chắc là được” , Lễ tiết cổ đại cùng hiện đại rất khác nhau, lại không có bai nói cho nàng biết những thứ này, nàng sao biết được huống chi tướng phủ cũng không tính là nhà thân mẫu, nếu là thật sự về nhà thân mẫu, nên đến Dược cốc mới đúng, lần này thành thân ngay cả bà vú cùng sư phụ cũng chưa cho biết.

Mạnh Dịch Vân cười cười, “Chờ mấy ngày ta làm xong việc, rảnh rổi, chúng ta đến Dược cốc một chuyến, nàng đã đi lâu rồi, nên trở về thăm lại đi.” , nàng từ nhỏ lớn lên tại Dược cốc, cảm tình với Dược cốc còn sâu nặng hơn tướng phủ.

Nghe tin sắp được về Dược cốc, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức vui vẻ ôm lấy Mạnh Dịch Vân, “Chính chàng nói đó , không cho gạt ta”

Mạnh Dịch Vân cười cười, “Ta nói là làm, có gạt nàng bao giờ đâu?” .

Thấy Thải Âm bước vào, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức buông tay, nàng cao hứng thật quên mất là cửa phòng vẫn mở a, Mạnh Dịch Vân trước mặt người ngoài luôn trưng mặt lạnh lùng, Thải Âm thấy mình đến không đúng lúc, thả chậu nước trong tay, lập tức lui ra ngoài, sẵn tiện đóng cửa lại , để ngừa có nha hoàn ngây ngô không biết xông loạn vào.

Thấy vẻ mặt Hàn Nguyệt Nguyệt đau khổ nảo nề, Mạnh Dịch Vân lập tức hỏi, “Sao vậy?” Vừa rồi còn vui vẻ cao hứng, nhanh như thế lập tức thay đổi.

“Bà vú từ nhỏ rất yêu thương ta, còn có sư phụ, sư tỷ, sư huynh, Vân thúc, đi lâu như vậy cũng ckhông có trở về, bọn họ nhất định rất tức giận, đã vậy thành thân còn không nói cho họ biết” , thấy nàng u sầu, Mạnh Dịch Vân ngồi bên bcạnh.

“Thành thân là chuyện lớn như vậy mà không nói cho họ biết, quả thật có chút quá phận.” nghe Mạnh Dịch Vân nói thế, Hàn Nguyệt Nguyệt càng xụ mặt.

“Tuy nhiên ta có biện pháp có thể để cho họ không tức giận.” , Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức nhìn Mạnh Dịch Vân, “Biện pháp gì, nói mau đi.” , thấy Hàn Nguyệt Nguyệt sốt ruột, Mạnh Dịch Vân cố ý đi vòng vòng.

“Làm ăn không lỗ vốn, ta hỏi nàng, ta có ưu điểm gì?” Nghe Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt trừng mắt một cái, “Ta vô duyên vô cớ mang một cô gia trở về, bọn họ chắc chắc không chấp nhận, nếu là bọn họ không chấp nhận cô gia này, thì ta cũng không thể làm trái đúng không?” .

“Nàng thật không có lương tâm, ta làm mọi chuyện đều vì nàng, thế mà giờ nàng lại không chịu chấp nhận ta sao?” Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói thế, Mạnh Dịch Vân đứng dậy túm bả vai Hàn Nguyệt Nguyệt, ôm lấy đi đến bên giướng.

Hàn Nguyệt Nguyệt cả kinh, “Ban ngày ban mặt, chàng làm cái gì vậy, mau buông ta xuống” , Hàn Nguyệt Nguyệt khó thở, nhưng cũng không dám cử động mạnh, bên ngoài còn có người a, cái tên này lúc nào đã trở nên vô lại như vậy rồi.

Mấy cú đánh đấm của Hàn Nguyệt Nguyệt đối Mạnh Dịch Vân mà nói chỉ như gãi ngứa, “Chúng ta cùng nhau chế tạo hài tử, đến lúc đó dù bọn họ tức giận khó chịu, cũng phải chấp nhận cô gia này, nàng cũng đừng mong không muốn nhận” .

Thấy mình bị đặt dưới thân, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy tay đẩy đẩy, “Sắp đến giờ đi lại mặt rồi, nhanh lên kẻo không kịp.” , dù không muốn quay lại tướng phủ, nhưng hôm nay không đi không được.

Mạnh Dịch Vân Nguyên vốn chỉ muốn dọa dọa nàng mà thôi, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói thế, cười tà hỏi, “Vậy tối nay nàng tính đền bù ta thế nào?”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhéo Mạnh Dịch Vân một cái, trước kia vẫn cho rằng Mạnh Dịch Vân là một chính nhân quân tử, không nghĩ tới sau khi thành thân, bản tính thật lộ ra, nam nhân đều là sói đội lốt cừu, không có một tên đứng đắn.

Sợ hắn tiếp tục quậy nữa, Hàn Nguyệt Nguyệt đành phải chịu thua, “Tất cả nghe theo chàng được chưa? Nhanh đi thôi” , nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, Mạnh Dịch Vân cười cười, hôn trên má nàng một cái.

Hàn Nguyệt Nguyệt không nói gì, đẩy Mạnh Dịch Vân ra, đứng dậy xử lý y phục chính mình, để cho bọn nha hoàn nhìn thấy nàng y phục nhiều nếp nhăn, không sinh ra ý nghĩ xấu thì mới là lạ.

“Tiểu thư, chuẩn bị xong rồi.” , Như Ngọc đứng ngoài ccửa nói lớn, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân đã đứng dậy, vẻ mặt đứng đắn đi tới trước cửa, hít sâu một hơi, khôi phục tâm tình, “Đặt chết trên bàn đi” , Như Ngọc đẩy cửa, mấy nha hoàn phía sau bưng tất cả đồ vật đặt trên bàn, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn sơ từng cái một.

“Vậy được rồi” , đều là vải dệt cùng lá trà thượng đẳng, tuy nhiên không phải vàng bạc châu báu, nhưng là lại mặt, lễ này cũng coi như khá nhiều, Hàn Nguyệt Nguyệt thay chính 1atrang, cùng Mạnh Dịch Vân trở về tướng phủ.

“Đến rồi, đến rồi, xe ngựa đại tiểu thư đã đến cửa rồi.” , nghe gã sai vặt báo lại, Hàn Diệu Văn mang theo toàn thể mọi người đi đến cửa nghênh đón, đại phu nhân không thích, nên chậm rãi theo sau.

“Tham kiến Vương gia, vương phi” , Mạnh Dịch Vân đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt xuống, thấy mọi người trong tướng phủ quỳ xuống, Như Ngọc vui cùng vui vẻ.

“Phụ thân mau mau đứng lên, đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy”, Hàn Nguyệt Nguyệt bước đỡ Hàn Diệu Văn dậy, những người phía sau cũng bắt đầu đứng dậy, thấy Mạnh Dịch Vân theo Hàn Nguyệt Nguyệt đến lại mặt, tâm tư mọi người trong tướng phủ có chút không giống nhau.

Nhị phu nhân cùng tam phu nhân thấy thế, cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt hiện tại đang được sủng ái, vô cùng vui vẻ chạy đến nịnh bợ, Hàn Diệu Văn mỉm cười, Vân vương vậy mà nguyện ý cùng Nguyệt Nguyệt lại mặt, thì ra cũng rất quan tâm cuộc hôn sự này, hi vọng ngày sau sẽ nhờ được Hàn Nguyệt Nguyệt giúp đỡ trong quan trường, đại phu nhân cùng Hàn Thanh Tư đều trừng mắt nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng cực kỳ ghen tị.

“Con bây giờ là vương phi, thân phận khác biết, sao lại giống như trước dđược” , Hàn Diệu Văn cố ý quát lớn đến, Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu nói, “Nữ nhi biết sai, ngày sau chắc chắn sẽ chú ý” .

“Bên ngoài khá nóng, mau đưa Vương gia, vương phi vào nhà, còn mọi người có muốn nói chuyện gì, lát nữa nói cũng không muộn” , tam phu nhân hớn hở nói, Hàn Diệu Văn nghe tam phu nhân nói thế, lập tức dẫn Mạnh Dịch Vân phía trước, “Lão phu nhất thời cao hứng quá mức , Vương gia mời vào trong”

Hiện tại Hàn Diệu Văn là trưởng bối của hắn, dù sao cũng nên cho vài phần mặt mũi, “Nhạc phụ đại nhân cứ gọi ta là Dịch Vân là được” , nghe thấy Mạnh Dịch Vân nói hòa nhã như vậy, Hàn Diệu Văn như mở cờ trong lòng.

Hàn Diệu Văn cùng Mạnh Dịch Vân đi vào, nhị phu nhân cùng tam phu nhân lập tức tiến đến bên người Hàn Nguyệt Nguyệt, hai người một người một bên dẫn Hàn Nguyệt Nguyệt bước vào, đại phu nhân thấy người ta không để ý mình, tức giận trừng mắt nhìn: không phải chỉ là Vương phi thôi sao, có cái gì hay, lên mặt cái gì, biết rõ hôm nay bọn họ đợi, lại còn đến trễ như vậy.

Hàn Thanh Tư đi sau đại phu nhân, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt khí phái vô cùng, trong lòng rất khó chịu, nếu không nàng ta chen ngang, hiện tại này toàn bộ đều là của nàng mới đúng.

“Con không biết mọi người thích thứ gì, cho nên chỉ chuẩn bị chút vải dệt, không biết có thể vào mắt của mẫu thân cùng di nương và muội muội hay không ” , tam phu nhân nhận vải dệt, sờ thử, xẹt nhẹ qua nàng liền biết không phải vải dệt phổ thông , trên mặt lập tức nở nụ cười roi rói, “Đều là người một nhà, vương phi thật quá khách khí” .

Hàn Nguyệt Nguyệt không nói tiếp, cười fcười, đại phu nhân nhìn thoáng qua, “Chỉ là chút vải dệt thôi, vương phi cũng sẽ không để vào cmắt” , lời này rõ ràng cho thấy lễ vật không đủ quý trọng, Hàn Diệu Văn thấy đại phu nhân như vậy, hơi khó chịu, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, đại phu nhân thấy thế, lập tức ngậm miệng lại.

Nam nữ không thể ngồi cùng bàn, cho nên Mạnh Dịch Vân bị Hàn Diệu Văn giữ lại đại sảnh, Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo nữ quyến vào gian trong.

Hàn Diệu Văn không có ở đây, đại phu nhân lập tức thể hiện uy nghiêm chủ mẫu của mình, chỉ huy mọi thứ, Hàn Nguyệt Nguyệt uống trà, làm như không thấy, nàng không cần chấp với người như thế.

“Ngươi hiện tại mặc dù là vương phi địa vị cao quý, nhưng dù sao vẫn lại là nữ nhân tướng phủ, có một số việc ta còn là phải nói cho ngươi nghe. ” , ngươi dù cao tới đâu, còn không phải muốn gọi ta một tiếng mẫu thân sao, đại phu nhân lạnh lùng nói.

Hàn Nguyệt Nguyệt biết nàng ta sẽ tìm cơ hội làm khó dễ, lập tức cung kính hồi đáp, “Mẫu thân nói đúng lắm, nữ nhi chỗ nào không hiểu vẫn cần mẫu thân chỉ giáo một phen” , thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn như thế, tâm tình đại phu nhân tốt lên một chút.

“Làm nữ nhân phải biết rộng lượng, mọi việc không thể tùy tính theo ý thích chính mình, ta biết ngươi cùng aVương gia mới tân hôn nên nói những thứ này sẽ khiến ngươi mất bhứng, nhưng nam nhân nào không thích trêu hoa ghẹo nguyệt ” , nói một chút lại dừng, liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt một 1cái.

“Trước ta có tuyển chọn nha hoàn cho ngươi mà ngươi không cần, tại vương phủ sao có thể không có người của mình, người ngoài vẫn không hiểu rõ bằng người trong nhà, nên suy nghĩ chút đi.” , lời này nếu là thân mẫu của nàng , nàng khẳng định sẽ tin tưởng là vì suy tính cho nàng, nhưng suy tính của đại phu nhân, nàng còn có thể không biết hay sao.

“Mẫu thân nói đúng lắm, chỉ là nữ nhân mới vừa gả đi, sẽ không hay nếu mang theo những thứ này, nhưng Như Ngọc cùng Trúc Thanh đều là của hồi môn của con, họ cũng khá hiểu chuyện, mẫu thân không cần quá lo lắng.” , người ta vừa mới thành thân, ngươi liền muốn cho người ta thêm tiểu thiếp, suy tính như vậy có chút tốt bụng quá.