“Tiểu thư, dậy ăn một chút gì rồi ngủ tiếp”, trời đang sắp tối, Tiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt còn chưa tỉnh, tiến lên gọi. Hàn Nguyệt Nguyệt mơ hồ mở mắt, nhìn thấy Tiểu Tinh, lại nhắm mắt: “Ta ngủ tiếp, đừng phiền ta”. Thấy bộ dạng Hàn Nguyệt Nguyệt, Tiểu Tinh không thể làm gì khác hơn là để thức ăn lại cho Hàn Nguyệt Nguyệt lát dậy ăn, bây giờ đang ở trong nhà người ta, qua thời gian ăn cơm rồi lại đi kiếm đồ ăn thật không hay.
“Vương gia, đây là Thất Nguyệt làm riêng cho ngài, nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”, Lục Thất Nguyệt sai nha hoàn bên cạnh đem món ăn đặt lên bàn, Lục Thất Nguyệt vẻ mặt hiện lên nụ cười mê người giới thiệu cho Mạnh Dịch Vân những thức ăn kia.
“Làm phiền Thất Nguyệt cô nương phí tâm”, Mạnh Dịch Vân nhanh chóng ăn vài miếng trên bàn, để đũa xuống. “Vương gia, sao không ăn nữa? Có phải khó ăn hay không, ta đây đi gọi phòng bếp đổi lại món khác mang tới đây”, thấy Mạnh Dịch Vân để bát đũa xuống, Lục Thất Nguyệt lập tức vội vã hỏi, những thứ này là nàng mất rất nhiều tâm tư mới làm được.
“Không phải, rất ngon, ta ăn no rồi”, Mạnh Dịch Vân có chút không nhịn được nói, đối mặt với Lục Thất Nguyệt không cự tuyệt đã coi là rất khách khí rồi.
“Ăn ít như vậy sao?”, Lục Thất Nguyệt nhìn món ăn trên bàn không động tới hai miếng có hơi thất vọng, người ta nói muốn bắt được trái tim của nam nhân phải bắt được dạ dày của hắn trước. Hàn Nguyệt Nguyệt kia so sánh với nàng cũng không xinh đẹp a, tại sao Mạnh Dịch Vân có thể đối với nàng tốt như vậy, hôm nay nàng cảm giác hơi nguy hiểm cho nên mới ra chiêu này.
“Thất Nguyệt cô nương, còn có chuyện gì nữa không?”, Mạnh Dịch Vân thấy Lục Thất Nguyệt còn ngồi ở chỗ đó, chân mày hướng về phía trước muốn đuổi. “Không có chuyện gì, Thất Nguyệt đi về trước, Vương gia sớm nghỉ ngơi một chút “, Lục Thất Nguyệt đi ra khỏi gian phòng Mạnh Dịch Vân, nụ cười ngọt ngào lập tức hạ xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt ngươi có cái gì tốt, rồi sẽ có một ngày ta khiến Vương gia thích ta.
Hàn Nguyệt Nguyệt đang còn trong giấc mộng đẹp, chưa phát hiện mình đã thành cái đinh trong mắt người ta.
Mạnh Dịch Vân cầm chai thuốc Hàn Nguyệt Nguyệt gọi người đưa tới, cởi y phục xuống, dùng nước ấm rửa sạch vết máu trên vết thương, sau đó đem thuốc rắc lên, dùng một miếng vải quấn lại, xong xuôi mới mặc quần áo vào.
Ánh mắt liếc về khăn che mặt phía bên cạnh chậu nước, là của Hàn Nguyệt Nguyệt tối hôm qua cho hắn băng bó vết thương, nghĩ đến vẻ mặt Hàn Nguyệt Nguyệt giúp hắn săn sóc vết thương, khóe miệng không tự chủ giương lên.
“Mạnh đại ca, vết thương của huynh không có chuyện gì chứ?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Mạnh Dịch Vân, thấp giọng hỏi, Mạnh Dịch Vân hướng nàng gật đầu. Thuốc của nàng quả thật rất tốt, hiện tại đã hết đau, hẳn là mấy ngày nữa có thể khỏi hẳn. Lục Thất Nguyệt một bên thấy hai người châu đầu ghé tai không biết đang nói cái gì, trong lòng rất không thoải mái, xoắn tay vào cái khăn, đưa lên miệng tức tối cắn.
“Đã tới rồi, chúng ta bắt đầu thôi, hai ngày này bận rộn, không có chiêu đãi tốt Vương gia và Hàn cô nương, xin hãy thứ lỗi”, Lục Phi Thiên ý bảo Mạnh Dịch Vân và Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống. “Đâu có, là chúng ta quấy rầy trang chủ mới phải”. Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cười không nói lời nào, dù sao đã có Mạnh Dịch Vân ở đây, nhìn ánh mắt của Lục Thất Nguyệt nhìn mình, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm giác mình càng nói sẽ càng đắc tội với người ta.
“Tới đây, nếm thử cái này, đây là Thất Nguyệt tự mình xuống bếp, bình thường lão phu muốn ăn cũng không được đâu”, Lục Phi Thiên chỉ vào món ăn rồi nhìn Mạnh Dịch Vân nói, Lục Thất Nguyệt vẻ mặt xấu hổ vùi đầu ăn cơm. Hàn Nguyệt Nguyệt không khách khí đưa tay gắp ăn một miếng, trong lòng suy nghĩ, tài nấu nướng của Lục Thất Nguyệt này cần nâng cao hơn, trình độ loại này mà cũng muốn buộc dạ dày nam nhân lại sao.
Thật ra thì tài nấu nướng của Lục Thất Nguyệt coi như không tệ, đại tiểu thư có thể làm ra loại trình độ này cũng không nhiều lắm, chẳng qua là Hàn Nguyệt Nguyệt là người mở ra tửu lâu liền tự nhiên cảm thấy món ăn này chưa ra gì.
“Như thế nào? Mùi vị cũng không tệ lắm phải không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, khó ăn cũng không thể lắc đầu a. Nhận được khẳng định của Hàn Nguyệt Nguyệt, Lục Thất Nguyệt trên mặt lập tức lộ ra vẻ cao hứng, “Vậy để Bổn vương nếm thử”, Mạnh Dịch Vân ăn một miếng, gật đầu: “Không tệ”. Lục Phi Thiên sờ sờ mấy sợi râu dưới cằm, cười ha ha, Lục Thất Nguyệt làm một bộ dạng xấu hổ như tiểu nữ nhân nhận được khích lệ của trượng phu.
“Chuyên của Vương gia như thế nào rồi?”. Lục Phi Thiên để đũa xuống, nhìn về Mạnh Dịch Vân. “Không sai biệt lắm, mấy ngày qua quấy rầy trang chủ”, Mạnh Dịch Vân chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, thỉnh thoảng uống một chén cùng Lục Phi Thiên.
“Chúng ta ngày mai là không phải là có thể đi rồi sao?”, đi ra phòng khách, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức đuổi theo Mạnh Dịch Vân. “Ở nơi này không quen sao?”, Mạnh Dịch Vân quay đầu hỏi Hàn Nguyệt Nguyệt, nhưng cước bộ vẫn đi về phía trước. “Không có, mới vừa rồi nghe huynh nói chuyện không sai biệt lắm, chúng ta không đi, còn ở lại chỗ này để làm gì?”, Mạnh Dịch Vân dừng bước lại, khom lưng đến gần lỗ tai Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân như vậy, dừng bước lại, nhỏ giọng nói: “Có người nhìn chằm chằm chúng ta?”. Mạnh Dịch Vân gật đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt ngậm miệng không hỏi nữa, nơi này quả thật không phải là nơi nói chuyện.
Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo phía sau Mạnh Dịch Vân, hai người một trước một sau ra khỏi Minh Nguyệt sơn trang. Người theo phía sau chính là Lục Thất Nguyệt, đuổi theo một đoạn đường, thấy không đuổi được, dậm chân tức giận, bị Mạnh Dịch Vân bỏ rơi không sao, ngay cả Hàn Nguyệt Nguyệt khinh công cũng cao như thế, trong lòng không phục lắm. Không còn thấy được bóng người, không thể làm gì khác hơn là trở về sơn trang.