Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 126: Gặp lại Như Ngọc




Thoáng cái hơn nửa năm qua đi, kể từ khi công bố thánh chỉ do tiên đế Mạnh Dịch Hiên để lại, truyền ngôi cho con lớn Vân Vương, Mạnh Giang Nguyên, dĩ nhiên những vị đại thần kia không ép buộc Mạnh Dịch Vân nữa.

Bất quá Mạnh Giang Nguyên mới không tới 2 tuổi, nên Vân vương tạm thời trông nom chuyện triều chính, cho đến khi Mạnh Giang Nguyên trưởng thành. Mỗi ngày Hàn Nguyệt Nguyệt ở nhà giúp trượng phu dạy con, cuộc sống rất thanh nhàn, không như ý nhất chính là, thỉnh thoảng sẽ có người cầm Hoa mai lệnh bài tới cửa cầu cứu.

“Vương phi, Vương tướng quân lại tới”, Trúc Thanh vừa chạy vọt vào phòng, vừa nói. Vương Dũng này thiệt là, chỉ nửa năm đã tới 3 lượt, mà chẳng phải bệnh nặng gì, nhưng hắn có lệnh bài, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không có biện pháp.

“Vương, vương gia” thấy Mạnh Dịch Vân trong phòng, Trúc Thanh lập tức dừng bước, cúi đầu, không phải vương gia ra ngoài rồi sao? Trở lại lúc nào vậy?

Mạnh Dịch Vân nhíu mày, nhìn Trúc Thanh, “Nói vương phi khó chịu trong người, ngày khác trở lại”. Vương Dũng này đúng là quá đáng, ỷ có lệnh bài, bệnh vặt cũng tới kiếm, chẳng lẽ lão bà của Mạnh Dịch Vân hắn là đại phu riêng cho nhà hắn hay sao?

Trúc Thanh lui ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt đang dạy Đoàn Đoàn và Viên Viên chơi Cửu liên hoàn, mặc dù hai đứa còn nhỏ, nhưng hai người đã quyết định, sớm ngày bồi dưỡng nhi tử thành tài, như vậy mới có thể sớm thực hiện ước mơ đi thăm thú đó đây của họ.

“Phụ thân, ngài xem, con là tốt không nà!” Viên Viên cầm chuỗi vòng trong tay đến trước mặt Mạnh Dịch Vân, hy vọng được phụ thân mình khen ngợi, nhưng Mạnh Dịch Vân chỉ liếc mắt, ừ một tiếng rồi thôi, chẳng nói gì thêm.

Đoàn Đoàn liếc Viên Viên một cái, có làm tốt hơn nữa, phụ thân cũng sẽ không khích lệ đâu, thật là ngốc, cứ chạy đi hỏi mãi. Đoàn Đoàn vui vẻ đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt xem, kết quả nhận được một hồi khích lệ của Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Sao vậy? Không vui?” Hàn Nguyệt Nguyệt đến bên Mạnh Dịch Vân ngồi xuống, rót ình ly trà, Đoàn Đoàn và Viên Viên tiếp tục chơi ma phương.

“Mấy ngày nữa, vua Tây Lương đến thăm”. Hàn Nguyệt Nguyệt đặt ly trà xuống, nhìn Mạnh Dịch Vân, “Chàng nói Diệp Kỳ Phong muốn tới?” Xong rồi, xong rồi, chuyện này nàng còn chưa đề cập với sư tỷ, khẳng định là người ta tới đòi người.

“Ừ”, Mạnh Dịch Vân không có biến hóa gì, Hàn Nguyệt Nguyệt lại rất gấp, “Quanh năm suốt tháng sư tỷ không ra khỏi Dược Cốc một bước, làm sao lừa người tới đây?”

Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới đi lui, Mạnh Dịch Vân cảm thấy hoa mắt, kéo nàng ngồi xuống. “Lần trước nàng gửi thư cho cốc chủ, chưa nói với sư tỷ sao?”

Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Quên”, mấy tháng này thoải mái quá, quên mất chuyện Diệp Kỳ Phong.

Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ lắc đầu, đành đề nghị, “Hay là cho người đến Dược Cốc rước Y cô nương tới?”

Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức bác bỏ, “Không được, chắc chắ sư tỷ sẽ không tới”, không có lý do chính đáng, sư tỷ sẽ không bước ra Dược Cốc một bước, nếu không cho dù có đi, nửa đường cũng sẽ bị sư huynh tóm lại.

Trong lúc Hàn Nguyệt Nguyệt còn đang suy nghĩ làm thế nào để mời được Y Huyên đến, thì Diệp Kỳ Phong đã giống trống khua chiên mang theo hoàng hậu của hắn vào kinh rồi. Vốn phải sắp xếp ở trong cung, nhưng giờ hoàng thượng còn nhỏ, không ở trong cung, xem như cung không có chủ, nên đành an bài ở bên ngoài.

Đáng tiếc Diệp Kỳ Phong không muốn, cứ thích ở Vân vương phủ, Mạnh Dịch Vân vốn cự tuyệt nhưng Diệp Kỳ Phong quá kiên trì, đành sắp xếp viện cho hắn và hoàng hậu của hắn vào ở.

Nhắc tới cũng kỳ, lần trước gặp Diệp Kỳ Phong vẫn còn độc thân, giờ đã có hoàng hậu rồi, hơn nữa lại chẳng có chút tin tức nào, Hàn Nguyệt Nguyệt thật tò mò, không biết hoàng hậu của hắn dung mạo thế nào, muốn nhìn thử xem sao.

Đáng tiếc, Mạnh Dịch Vân không cho nàng đi tham gia tiệc chào đón, Hàn Nguyệt Nguyệt đành buông tha ý định đó.

Khi biết được tin, vua Tây Lương muốn vào ở vương phủ, Hàn Nguyệt Nguyệt rất vui mừng, phân phó nha hoàn và gia định quét dọn trong ngoài phủ, chuẩn bị nghênh đón khách quý.

“Vương phi, quốc vương và hoàng hậu tới”, Kim Thu nhận được tin, vội vàng chạy đi báo cho Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt đang ngủ gật, nghe tiếng giật mình, xém đập trán xuống bàn, đứng lên sửa sang lại y phục một chút.

“Vương gia về chưa?” Nói thế nào nàng cũng là chủ nhân, tiếp đãi khách là đương nhiên, Mạnh Dịch Vân không có lý do gì không cho, nhưng vẫn phải hỏi một tiếng cho thỏa đáng.

“Vương gia vừa trở về, giờ đang ở phòng khách, vương gia bảo, kêu vương phi tới”, Kim Thu nói.

Trúc Thanh đang bưng bánh ngọt thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra, giao bánh ngọt cho nha hoàn phía sau, đi theo Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Tiểu thư~”, vừa thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vào, nử tử đang ngồi trong phòng đứng dậy hô.

Hàn Nguyệt Nguyệt sửng sốt một lát, thấy rõ người, nhanh chóng đi vào, kinh ngạc hỏi “Như Ngọc? Thật là ngươi?”

“Tiểu thư, rốt cuộc gặp lại tiểu thư rồi”, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo tay Như Ngọc, kích động không thôi.

“Thật tốt quá, thì ra ngươi không chết, thật tốt quá!” hai nữ tử hoàn toàn quên mất xung quanh còn đang có người.

“Được rồi, ngồi xuống trước đi, rồi tán gẫu sau.” Mạnh Dịch Vân không thể không cắt ngang. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn lại, nghĩ thật may không có nhiều người.”

“Không ngờ vương phi cũng có một mặt như vậy, lần đầu tiên bổn vương thấy”. Nghe Diệp Kỳ Phong nói, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu, “Chúng ta không thân, ngươi không biết là phải.”

Diệp Kỳ Phong không ngờ Hàn Nguyệt Nguyệt sẽ nói vậy, nghẹn lời. Mạnh Dịch Vân cũng không ngờ, đành nói, “Không được càn quấy”. Hàn Nguyệt Nguyệt đang vui, không thèm để ý lời Mạnh Dịch Vân, kéo Như Ngọc ngồi xuống một bên.

“Để quốc vương chê cười rồi” Mạnh Dịch Vân nói. Diệp Kỳ Phong cười gượng một tiếng, lắc đầu, “Vương phi rất thú vị” cũng chỉ có Mạnh Dịch Vân đủ quyền uy bảo bọc, nàng mới có thể tùy hứng như vậy.

Hàn Nguyệt Nguyệt giờ mới chú ý tới, Như Ngọc ăn mặc theo kiểu phụ nhân, mà y phục trên người không tầm thường, trong đại sảnh trừ hai người họ, không có nữ nhân khác, chẳng lẽ Như Ngọc chính là thê tử của Diệp Kỳ Phong?

Bị Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm, Như Ngọc ngượng ngùng cúi đầu. Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, “Hiện tại thân phận Như Ngọc đã khác xưa, chú ý một chút.”

“Tìm khắp nơi cả 3 năm mà vẫn không thấy, thì ra là người giấu đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt liếc Diệp Kỳ Phong, hắn lợi hại như vậy, sao lại không biết năm nay nàng tìm Như Ngọc.

“Tiểu thư, thật xin lỗi”, thấy nụ cười trên mặt Hàn Nguyệt Nguyệt biến mất, Như Ngọc kéo tay áo nàng nói.

Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu, “Mặc kệ có chuyện gì, lâu vậy không có tin tức của ngươi, làm chúng ta lo lắng muốn chết”, nhất định là bị tên kia giấu đi.

Diệp Kỳ Phong đành cười làm lành, “Vương phi muốn trách thì trách bổn vương đi, là bổn vương sơ sót, mấy năm nay đúng là Như Ngọc ở chỗ bổn vương”, cứu được một người ở bờ sông, không ngờ là nha hoàn của Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Sau này sẽ tìm ngươi tính sổ, hai người nói chuyện đi, ta dẫn Như Ngọc đi Trúc Viên”, Hàn Nguyệt Nguyệt lôi Như Ngọc đi.

Như Ngọc đã ở vương phủ một thời gian, nên cũng coi như quen thuộc. Hai người đi tới Trúc Viên, Hàn Nguyệt Nguyệt cho nha hoàn lui hết, Trúc Thanh bưng trà và bánh ngọt lên.

Hàn Nguyệt Nguyệt kéo tay Như Ngọc, nhìn lên nhìn xuống đánh giá, “Mấy năm không thấy, Như Ngọc trổ mã rồi.”

“Tiểu thư, là Như Ngọc không tốt, không về sớm chút, để tiểu thư lo lắng.”

Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Trở về là tốt rồi, mấy nha đầu kia mà thấy ngươi, nhất định vui mừng muốn chết, Như Họa và Tuyết đi theo Tiểu Tinh bảo là muốn đi học hỏi kinh nghiệm, Tư Tư và Như Song thì đang ở Tứ Phương Thành. À, đúng rồi, tháng trước Tư Tư sinh nữ nhi, không biết bộ dạng ra sao, ta định mấy ngày nữa đi thăm”, Hàn Nguyệt Nguyệt huyên thuyên nói.

“Vương gia đối tiểu thư thật tốt”, Như Ngọc rất hâm mộ, vương gia chung tình, vương phi mới sống thoải mái như vậy.

“Tên kia đối ngươi không tốt? Quên hỏi, hai người thành thân lúc nào? Có phải là hắn bức ngươi?” Hàn Nguyệt Nguyệt lo lắng hỏi, nếu thật Diệp Kỳ Phong làm chuyện có lỗi với Như Ngọc, nàng nhất định không bỏ qua cho hắn.

Như Ngọc cười cười, “Không có, quốc vương đối Như Ngọc rất tốt, chỉ là thấy tiểu thư như vậy, có chút hâm mộ thôi”.

“Như Ngọc, nói thật đi, ngươi gả cho hắn là tự nguyện sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêm túc hỏi, bọn họ thành thân không lâu, nhìn bộ dáng Như Ngọc như vậy, hình như là có gì uất ức.

Như Ngọc cúi đầu, “Quốc vương cứu Như Ngọc một mạng, báo đáp là phải”

Chẳng lẽ cứu một mạng là phải lấy thân báo đáp, xạo quá. “Vậy ngươi không thích hắn?”

Thấy Như Ngọc không nói lời nào, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, “Đi, ta làm chủ cho ngươi, hôn sự này không tính, ta sẽ không để ngươi chịu uất ức”.

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt phản ứng lớn như vậy, Như Ngọc kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt. “Tiểu thư, không phải”, bảo mình nói thế nào đây, hắn là trượng phu của mình, có gì thích hay không thích.

Hai người hàn huyên thật lâu, cho đến khi tiền viện truyền lời tới gọi ăn cơm, hai người mới ngừng. Lần này, Diệp Kỳ Phong và Như Ngọc và khách quý, Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân tự mình chiêu đãi.

Những người làm trong vương phủ lâu năm đều biết Như Ngọc, nhưng không dám hỏi thăm, bây giờ người ta là hoàng hậu trên cao, không còn là tiểu nha hoàn nữa rồi. Vương quản gia thầm cảm thấy may mắn, ngày xưa không có đắc tội Như Ngọc, nếu không giờ thảm!

Trúc Thanh và Kim Thu thầm hâm mộ, năm đó đều là nha hoàn của vương phi, giờ người ta đã thành phượng hoàng, mình vẫn là một nha hoàn nho nhỏ, không thể không cảm thán Như Ngọc tốt số.

Diệp Kỳ Phong và Như Ngọc ở vương phủ hơn 20 ngày, đã truyền tin đến Dược Cốc, nhưng vẫn không thấy Y Huyên đến. Diệp Kỳ Phong cũng nghĩ thông, nếu Y Huyên không muốn, vậy thì thôi, chỉ cần biết Y Huyên sống tốt là được, xem như đạt được ước nguyện năm đó của mẫu thân.

Như Ngọc đi, Hàn Nguyệt Nguyệt rất không nỡ, đáng tiếc không thể chia tách phu thê người ta được, đành trơ mắt nhìn Như Ngọc bị Diệp Kỳ Phong mang về Tây Lương.