Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 119: Cuộc chiến ở kinh thành 1




Hàn Nguyệt Nguyệt lắc lắc tay, “Có muốn ta cho bọn chúng Nhuyễn Cốt Tán luôn không?”, bảo đảm Thái Uyên khóc kêu cha gọi mẹ. Bọn Đông Phương Trí nhanh nhất phải ngày mai mới tới, đại quân Trình Anh đã lên đường 5 ngày, chắc trưởng công chúa đã nhận được tin tức.

Mạnh Dịch Vân nhn Hn Nguyệt Nguyệt, “Hiện tại đừng manh động, trnh bị Thi Uyn pht hiện, vo thnh ni sau”, giờ quan trọng nht l xem tnh hnh trong thnh thế no ri mi tính tiếp.

Hn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Tt cả nghe theo chng”. Mạnh Dịch khng ni g, nm đi tay lạnh lẽo của nng, hai ngời bay vo trong thnh. Ngời của Thi Uyn sao ngăn đợc hai ngời, mặc dù ngời Thi Uyn đu l cao thủ s một s hai trn giang hồ, Tần Minh v Hc Ưng đu đnh khng lại, nhng hai ngời nhờ c khinh cng cao.

“Đi tng phủ trc đi”, Mạnh Dịch Vn ni. Thật ra Hn Nguyệt Nguyệt mun vo cung trc, nhng nghe Mạnh Dịch Vn ni vậy, cảm thy hay l v nh nhn gia gia một chút lại đi, an tm hơn.

Hai ngời lẳng lặng đến viện lão tng gia, đm đã khuya, trong viện ti đen, Hn Nguyệt Nguyệt đã ti hai lần nn quen đờng, đi thẳng đến phòng lão tng gia, Mạnh Dịch Vn đẩy cửa bc vo.

Hn Nguyệt Nguyệt đến bn giờng, khẽ đẩy ngời trn đ, “Gia gia, gia gia, tỉnh”. Mạnh Dịch Vn đứng sau lng Hn Nguyệt Nguyệt, quanh đy nht định c ngời theo dõi.

Lão tng gia mở mt. “Gia gia?” Hàn nguyệt Nguyệt thử gọi, vội vàng đỡ dậy, dựa vào đầu giường, “Gia gia sao rồi, bọn họ có khó dễ gia gia không?”

Lão tướng gia nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt, “Con không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, đi mau, quanh đây có rất nhiều người, đừng để bị phát hiện, gia gia không sao, bọn họ không dám làm gì ta đâu”. Thì ra Hàn nguyệt Nguyệt không chết, Hàn lão tướng gia rốt cuộc nhẹ nhõm, chỉ cần Nguyệt Nguyệt còn sống, chờ Vân vương dẫn binh về kinh là mọi chuyện xem như được giải quyết, lão kiên trì thật không uổng.

“Không sao, những người đó không phát hiện ra đâu, vương gia cũng tới”. Ban đêm lão tướng gia chẳng thấy gì, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, cố gắng căng mắt nhìn khắp phòng, đáng tiếc chỉ là một khoảng đen kịt.

“Không biết vương gia đến, đắc tội”. Mạnh Dịch Vân thấy người trên giường già hơn rất nhiều, đi tới bên cạnh, “Bổn vương phải gọi tướng gia một tiếng gia gia mới phải, tướng gia không cần đa lễ”.

Hai người ở lại khoảng một khắc, lão tướng gia kể lại tất cả nhữngchuyện xảy ra trong thời gian này, và thế cục bây giờ.

Ra khỏi tướng phủ, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo Mạnh Dịch Vân đến một tòa viện, hiện tại trong cung canh giữ nghiêm ngặt, cho dù cứu được Mạnh Dịch Hiên ra cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng nghĩ cách diệt trừ thủ hạ của trưởng công chúa trước.

“Sao nàng biết Lương thị lang?” từ Lương phủ đi ra, Mạnh Dịch Vân hỏi. Đây là trạng nguyên của năm trước, Nguỵêt Nguyệt biết người này lúc nào.

Hàn Nguyệt nguyệt nói thầm vào tai MạnhDịch Vân mấy câu. Mạnh Dịch Vân im lặng, xem ra nàng nhìn người vô cùng chuẩn, chuẩn bị lâu dài, nên vào thời khắc mấu chốt luôn có người giúp nàng một tay, có người này thì dễ liên lạc với mấyquan viên trong kinh thành.

“Giờ chúng ta đi đâu?” Mệt quá, Hàn Nguyệt Nguyệt ngáp một cái, hiện tại trong kinh thành không có chỗ cho hai người dung thân rồi, vương phủ bị niêm phong, các viện khác thuộc danh nghĩa Vân vương cũng chung số phận.

“Chúng ta về Trúc Viên đi.” Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chắc chắn trưởng công chúa sẽ không ngờ, hai người lại trở về vương phủ. Hàn nguyệt Nguyệt gật đầu: Đúng vậy, Trúc Viên ở hậu viện vương phủ, hơn nữa là một viện đơn độc, cho dù bọn họ ở lại một thời gian những người đó cũng không biết.

Trong Trúc Viên, trúc chiếm hơn phân nửa diện tích, cộng thêm hoa mai. Hiện giờ là mùa đông khắc nghiệt, không biết mai có nở hay không, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo Mạnh Dịch Vân chạy về Trúc Viên.

“Về phòng trước đi, giờ hơn nửa đêm thưởng hoa gì nữa”, Mạnh Dịch Vân nói. Hàn Nguyệt nguyệt kéo tay Mạnh Dịch Vân “Hoa này là chàng trồng cho ta, đương nhiên ta muốn nhìn thử, nếu không không ngủ được”, dù không thấy được hoa nở, nhưng nàng vẫn rất vui.

Trong phòng không bị động tới, vẫn như trước, chỉ là không có người quét dọn nên có chút bụi. Hàn Nguyệt Nguyệt đốt đèn dầu trong phòng lên, không có người ở, lạnh lẽo.

“Đói bụng không?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, hai người vẫn chưa ăn gì. Mạnh Dịch Vân ôm sau lưng Hàn Nguyệt Nguyệt “Đói bụng?” hơn một tháng không có người ở rồi, hẳn là không có thức ăn.

Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người, “Vâng”, bụng xẹp lép luôn rồi.

Mạnh Dịch Vân vuốt ve mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, “Vậy nàng chờ ở đây, ta đi tìm thức ăn”. Hàn Nguyệt Nguyệt kéo tay Mạnh Dịch Vân lại, cười cười, “Đã trễ thế này đi đâu tìm? Muốn mua cũng phải đợi ngày mai mới có”.

“Đi theo ta”, Hàn Nguyệt Nguyệt cầm đèn lồng, dẫn Mạnh Dịch Vân ra ngoài, ở phòng bếp có chỗ dự trữ thức ăn, hẳn là còn một ít.

Vào phòng bếp, Hàn Nguyệt Nguyệt mở cửa hầm dữ trự ra. Mạnh Dịch Vân thấy thứ gì đó, “Mùa đông mà vẫn còn những thứ này?” không bị đông hư sao?

Hàn Nguyệt Nguyệt cầm cải trắng lên, “Nơi này nhiệt độ cao hơn bên ngoài, chàng không cảm thấy sao?”. Nhà ai chẳng có tầng ngầm để dự trự đồ ăn trong mùa đông, chỉ có hắn là không biết, mỗi ngày chờ cơm tới thì há miệng.

Mạnh DịchVân nhìn chung quanh, trừ cửa vào còn lại đều kín gió, ấm hơn bên ngoài nhiều, khó trách những thứ căn này không bị đông hư.

Ra phòng chứa, để đồ ăn qua một bên, Hàn Nguyệt đốt lửa, làm chút sủi cảo.

Sức Hàn nguyệt Nguyệt không lớn, là Mạnh Dịch Vân nhào bột mì, nàng đứng bên cạnh chỉ huy, thấy bộ dáng Mạnh Dịch Vân như vậy, có chút buồn cười, đường đường một vương gia, đây là lần đầu tiên phải nhào bột mì.

“Hương vị thế nào?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Mạnh Dịch Vân ăn một miếng, gật đầu nói “Không tệ”, tay nghề thê tử hắn thật tốt, chỉ một ít bột mì và cải trắng đã làm ra món ngón như vậy.

Hàn Nguyệt Nguyệt cũng ăn một miếng, gật đầu, “Đúng là đói bụng ăn cái gì cũng thấy ngon”, sủi cảo dù không đủ nguyên liệu mà vẫn thấy ngon quá chừng.

Hai người ăn no xong, Hàn Nguyệt Nguyệt dùng lửa còn dư nấu một nồi nước nóng, hai người rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi, thay đồ dơ ném qua một bên.

“Vẫn là nhà mình tốt nhất”, Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào lòng Mạnh Dịch Vân, dù lạnh chút nhưng cảm thấy rất an tâm. “Nhà chúng ta sắp được đoàn tụ rồi” Mạnh Dịch Vân nói, Hàn nguyệt Nguyệt gật đầu.

Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên hỏi “Chàng có định làm hoàng đế không?” đề tài này lần đầu tiên nàng nhắc tới, khi mọi chuyện kết thúc, nhất định những đại thần kia sẽ bắt hắn làm hoàng đế.

“Nàng không thích ta làm?” Mạnh Dịch Vân hỏi ngược lại. Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Ta rất ích kỷ, không hi vọng chàng làm hoàng đế gì hết, chỉ muốn một nhà chúng ta sống vui vẻ bên nhau là được”. Làm hoàng đế, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, hắn sẽ càng ngày càng bận rộn, bọn quần thần dâng nữ nhân cũng càng ngày càng nhiều, nàng không thích, không thích chút nào.

“Vậy thì không làm”, nghe Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt nguyệt rất vui. Mạnh Dịch Vân cười cười, “Ta chẳng hiếm lạ gì ngôi vị hoàng đế, chỉ cần nàng và nhi tử làm bạn với ta, ta đã thỏa mãn”. Thật ra hắn thích một cuộc sống yên tĩnh hơn, mỗi ngày chơi cờ với nàng, vui đùa với nhi tử, có thời gian, cả nhà đi thăm thú đó đây, những điều này hạnh phúc hơn làm hoàng đế nhiều.

Mặc dù lòng biết không thể nào, nhưng nghe mạnh Dịch Vân nói vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn rất vui vẻ, mặc kệ cuối cùng hắn có tiếp nhận ngôi vị hoàng đế đó hay không, nàng cũng sẽ không vào cung, cho dù phải sống một mình, nàng cũng không muốn trở thành một trong những nữ nhân trong hậu cung.

“Những điều này chàng có thể làm chủ được sao? Bây giờ nói còn quá sớm, ngủ đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, lòng vẫn đang nghĩ đến lúc đó mình sẽ làm gì, tiếp nhận hay là rời đi.

Tiếp nhận, nàng không muốn mình sống lay lắt trong thâm cung, rời đi, lòng lại biết không bỏ được. Vấn đề không phải là tin tưởng hay không tin tưởng, mà là nàng không thể tiếp nhận việc hắn dịu dàng với bất kỳ nữ nhân nào khác, dù là giả cũng không thể.

Mạnh Dịch Vân khẽ hôn trán Hàn Nguyệt Nguyệt, thật lâu, mới cảm thán một câu: thật ra ngôi vị hoàng đế chẳng có ý nghĩa gì với hắn cả, chỉ cần nàng là đủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt, thấy khuôn mặt phóng đại của Mạnh Dịch Vân bên cạnh, nàng mỉm cười, kỳ thật hạnh phúc không phải là có nhiều vàng bạc châu báu, không phải là quyền lực tối cao, mà là mỗi ngày thức giấc, có người mình yêu bên cạnh.Nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt quen thuộc.

Thật ra mạnh Dịch Vân đã sớm tỉnh chỉ là quyến luyến không khí ấm áp lúc này mà thôi, bị Hàn Nguyệt Nguyệt vuốt nhột, bất đắc dĩ mở mắt. Hàn Nguyệt Nguyệt giật mình, vội vàng thu tay về.

Mạnh Dịch Vân nhanh hơn một chút bắt được. “Buông ra”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, người này sao đột nhiên lại tỉnh.

“Nương tử rất thích bộ dáng của vị phu?” Nữ nhân này thường len lén nhìn mình ngẩn người, hắn không phải không biết, chỉ là không nói mà thôi. Hàn Nguyệt Nguyệt rút tay về, “Mặt đầy râu ria, xấu muốn chết”.

Mạnh Dịch Vân sờ sờ, quả thật có một ít râu, ở biên cương, một đám nam nhân, mỗi ngày đều nghĩ đánh trận thế nào, hơi đâu chú ý những thứ này.

Mạnh Dịch Vân cố ý tiến lại trán Hàn Nguyệt Nguyệt cọ cọ mấy cái. Hàn Nguyệt Nguyệt trốn vào chăn, Mạnh Dịch Vân thấy thế, giật chăn ra, áp lên người nàng, thật ra phía dưới đang rất phấn chấn, Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ bừng mặt.

Mạnh Dịch Vân thấy nàng như vậy, lòng càng thêm ngứa ngáy. Hàn nguyệt Nguyệt ngăn miệng Mạnh Dịch Vân lại, “Làm gì, nặng quá.”

Mạnh Dịch Vân kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt ra, “Chẳng phải nương tử quyến rũ vi phu sao?” Hôm qua quá mệt mỏi, Mạnh Dịch Vân muốn bù lại. Hàn Nguyệt Nguyệt liếc, “Ai quyến rũ chàng? Tự mình háo sắc còn đổ oan ta”, đây chính là tội lớn.