Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi - Chương 145




Edit: Thủy Lưu Ly

Bắc Vọng bị nàng nói tới buồn bực mất tập trung: “Nói hưu nói vượn.”

“Còn không thừa nhận? Chàng vừa thấy mỹ nữ đã không bình tĩnh nổi. Vừa rồi, lúc gặp vị cô nương tên Bắc Yên kia cũng vậy, vừa gặp đã thâm tình nhìn kỹ đối phương! Chàng muốn quay về phòng nghỉ ngơi nhất định là vì để mình tỉnh táo lại, nếu không phải còn có ta ở đây, có khi chàng đã muốn phát triển với nàng ta rồi!”

Rốt cuộc Bắc Vọng cũng không nhịn được tức giận, rống lên: “Nàng coi ta là loại người gì?”

“Nam nhân.”

Bắc Vọng bị hai chữ này của nàng làm dở khóc dở cười, lửa giận vừa bùng lên đã bị dập tắt. Hắn thở dài một tiếng: “Aiz, heo ngốc còn có người giết, còn người ngốc thì hết cách.”

“Hữm, chàng lại nói ta ngốc? Lão nương thích chàng mới là ngốc ấy!” Chu Vô Tâm cũng bị hắn chọc tức muốn chết rồi, hắn đúng là chỉ biết chọc tức nàng thôi.

Bắc Vọng cứ nghĩ nàng sẽ tức giận đến mức lật bàn lại không ngờ nàng không đi theo con đường bình thường như hắn đoán, mà vừa nói xong đã nhảy vọt lên giường đè lên người hắn, hai tay còn hung hăng nhéo mặt, vò tóc hắn: “Ta muốn móc mắt chàng ra để xem chàng lấy gì nhìn nữ nhân khác!”

Bắc Vọng đè lại đôi tay đang làm loạn của nàng, lật người đè nàng xuống giường, ghé mặt sát vào tai nàng: “Câu này ta chỉ nói với nàng một lần thôi, nàng nghe kỹ cho ta.”

Chu Vô Tâm bị Bắc Vọng ép khó chịu, giãy mấy lần cũng không thoát mới buông tha mà hỏi hắn: “Là câu gì?”

Bắc Vọng nhìn thẳng vào mắt nàng, nói rõ từng chữ từng câu: “Cả đời Bắc đại gia ta chỉ yêu một người là nàng.”

Mặt Chu Vô Tâm lập tức đỏ bừng, Bắc đại gia thâm tình bày tỏ, đúng là so với bất kỳ câu nói nào cũng có tác dụng hơn. Chỉ một câu đã khiến Chu Vô Tâm bình tĩnh lại.

“Còn một câu nữa…” Bắc Vọng hơi suy nghĩ rồi bổ sung.

Chu Vô Tâm ngượng ngùng nhìn hắn: “Là câu gì?”

“Nếu nàng dám yêu nam nhân nào ngoài ta thì hai người đều chờ chết đi!”

Chàng có thể đừng phá hoại bầu không khí như vậy không hả!!

Chu Vô Tâm và Bắc Vọng đóng cửa cãi nhau, mãi đến khi đến giờ cơm tối, Lục đại phu đến gọi, hai người mới chịu ra khỏi phòng.

Có điều khi nhìn một phòng đầy người xa lạ, Chu Vô Tâm vẫn hơi ngẩn người, có chút không biết nên ngồi đâu mới tốt. Những người này đều vì Bắc Vọng mà đến đây, hiển nhiên nên ngồi cùng chỗ mới tiện trò chuyện.

Bắc Vọng tất nhiên sẽ ngồi ở vị trí chủ tọa, Chu Vô Tâm thì lại theo những người khác bị sắp xếp ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh bọn họ.

Bắc Vọng thấy Chu Vô Tâm không ngồi gần mình, cau mày trầm giọng gọi nàng: “Lại đây! Ngồi bên cạnh ta.”

Một câu này của Bắc Vọng cũng không lớn nhưng đủ khiến không gian vốn ầm ỹ yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn lên người Chu Vô Tâm.

Chu Vô Tâm lúng túng, nhưng hết cách chỉ có thể ngoan ngoãn lại chỗ hắn ngồi xuống. Nàng không thể bỏ qua mặt mũi của hắn, nếu không, tối nay nàng chắc chắn sẽ gặp tai ương.

Chu Vô Tâm ngồi xuống rõ ràng đã nói cho những người ở đây biết quan hệ giữa hai người. Mấy người phương trượng thì đã quen dần với phương thức tú ân ái của Bắc Vọng cho nên hoàn toàn không thấy chỗ nào không bình thường mà vô cùng bĩnh tĩnh tập trung ăn uống. Nếu ngày nào đó hắn không khoe khoang thì mới khiến người ta kỳ quái đấy.

Còn những người mới đến lại bị tình huống này làm ngây người, bọn họ đều không ngờ Bắc Vọng cũng là một người tỉ mỉ như thế.

Nhưng chuyện càng khiến người ta tan vỡ còn ở phía sau.

Sau khi khai tiệc, Bắc Vọng lập tức bận rộn kéo cá nướng tới trước mặt mình, cẩn thận gỡ hết xương cá ra, xong mới gắp vào bát Chu Vô Tâm, còn bộ dạng an tâm thoải mái hưởng thụ của Chu Vô Tâm càng khiến những người kia trợn mắt há hốc mồm.

Ai có thể ngờ Bắc đại gia nổi danh khát máu vô tình sẽ vì một nữ nhân mà ôn nhu, cẩn thận chăm sóc đến mức này!

Một bên chỉ cúi đầu ăn, mà một bên chỉ để ý gỡ xương cho người kia ăn.

Bắc Yên nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, trong lòng trào dâng một loại tình cảm khác lạ.

“Ai bảo nàng ăn nhanh như vậy! Ta gỡ nhanh cũng không kịp cho nàng ăn!” Rốt cuộc, Bắc đại gia cũng bùng nổ, không hề kiên trì nữa mà rống nàng một tiếng: “Nàng ăn chậm lại cho ta.”

Mọi người xung quanh lại được dịp trợn mắt.

Cảnh đẹp vừa duy trì không bao lâu đã bị một câu này của hắn phá hủy, may mắn từ lâu Chu Vô Tâm đã sớm quen thuộc tính tình này của hắn, cũng đoán được hắn không duy trì được lâu, cho nên sau khi nghe vậy, nàng vô cùng bình tĩnh mà nhìn lướt qua mọi người, giống như đang nói: Đừng tò mò, tính chàng ấy như thế đấy, quen là tốt rồi, quen là tốt rồi.

Chu Vô Tâm duỗi chiếc đũa gắp số cá còn lại từ trong bát hắn vào bát mình: “Ta tự mình làm, chàng cũng ăn đi.”

Bắc Vọng khoe khoang một lúc cũng mệt mỏi, chậm rãi bắt đầu ăn.

Chẳng qua trong sự chú ý của mọi người tốc độ ăn uống của Chu Vô Tâm vẫn nhanh như cũ. Ăn một bữa cơm mà còn chú ý lễ tiết thì ai mà chịu nổi!

“Ta ăn no rồi, ta đi xuống trước đây.” Chu Vô Tâm buông đũa, dùng môi, không tiếng động nói với Bắc Vọng.

Bắc Vọng liếc mắt nhìn trong bát nàng, lạnh lùng nói: “Nàng lau miệng sạch sẽ đi.”

Chu Vô Tâm không hiểu ra sao, không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn lau miệng.

Mà sau khi nàng làm xong, Bắc Vọng lập tức nghiêng người hôn nàng.

Mọi người tiếp tục sững sờ.

Lại càng khiến mọi người chấn động hơn là Bắc Vọng còn xoay người lại, nói thêm một câu: “Hôn lại.”

Tất cả những người ngồi trên ghế hoàn toàn té xuống đất.

Hắn da mặt dày, nhưng nàng không giống hắn mà.

“Quá nhiều người, để sau được không.” Chu Vô Tâm vội đáp, đứng dậy lập tức muốn đi.

Bắc Vọng vỗ đôi đũa xuống bàn: “Ai bảo nàng đi.”

“Híc, ta ăn xong rồi mà vẫn không được đi à?” Chu Vô Tâm ghé lại gần hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy, ở đây có rất nhiều người, quá ảnh hưởng đến hình tượng của chàng rồi.”

Trong mắt Bắc Vọng lấp lánh ý cười tà ác: “Hôn xong lại đi.”

“Ha ha.” Đúng lúc Chu Vô Tâm bị làm khó, Bắc Yên ngồi đối diện bọn họ bỗng nhiên nở nụ cười: “Ca ca thật xấu.”

“Mắc mớ gì đến ngươi.” Bắc Vọng lạnh lùng quét nhìn nàng rồi nói, hoàn toàn không giống giọng điệu lúc nói chuyện với Chu Vô Tâm.

Bàn chân ở dưới bàn của Chu Vô Tâm đạp hắn một cái: “Lúc chàng nói chuyện đừng hung dữ như vậy.” Tốt xấu gì người ta cũng là muội muội của chàng đấy, trước mặt mọi người đừng khiến người ta quá khó xử.

Chu Vô Tâm trừng trừng hắn, hoàn toàn quên vừa rồi hai người suýt chút trở mặt chỉ vì Bắc Vọng nhìn Bắc Yên hơn mấy lần.

Chu Vô Tâm vừa định nói chuyện với Bắc Yên, thì: “Ai nha...”

Chiếc chế dưới mông nàng đột nhiên biến mất, khiến nàng trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống đất.

“Nàng thật sự là heo à, sao đang yên đang lành mà đến ngồi không cũng bị ngã vậy?” Bắc Vọng hất cằm, nhìn càng cười nói.

Chàng còn dám cười? Chàng có bản lĩnh thì đừng giật ghế của lão nương!

Mất mặt, quá mất mặt! Sao nàng lại đi thích cái tên yêu nghiệt như hắn chứ!

Bắc Vọng thấy nàng trợn mắt đứng đó, đột nhiên ôm ngang nàng lên, sau đó làm như ghé tai lại gần nàng nghe nàng nói gì, rồi mới lớn tiếng nói với tất cả mọi người đang ngồi ở đây: “Nàng nói nàng té bị thương, cho nên ta đưa nàng trở về phòng trước.”

Nói xong, ôm Chu Vô Tâm nghênh ngang rời đi.

Chu Vô Tâm quả thật tức muốn nội thương. Bắc yêu nghiệt là tên lưu manh đáng giận!!!

Có điều, sau khi mang nàng trở về phòng, Bắc Vọng lại tiện tay ném nàng xuống giường, nói với nàng: “Bây giờ không có ai rồi, hôn lại đi.”



Từ lúc thủ hạ phương trượng đều tập hợp tới đây, mỗi ngày, người qua lại trong sân bọn họ đều đông như mắc cửi.

Bắc Vọng bị phương trượng bắt cóc đi thương lượng quốc gia đại sự, còn Chu Vô Tâm chỉ có thể tự mình tìm thú vui.

Cũng không biết có phải nàng rất có mị lực không hay người kia thật sự không có mắt, trong khoảng thời gian này luôn có một người gọi là Phó Trầm công tử không ngừng theo đuổi nàng không tha.

Dù nàng đã nói rất nhiều lần là nàng đã có người trong lòng nhưng Phó Trầm vẫn cố chấp như cũ.

“Hai người thành thân rồi sao?” Phó Trầm hỏi.

“Không có.”

“Nếu không có, vậy, ta còn rất nhiều cơ hội. Đừng ghét bỏ ta có được không.” Phó Trầm vô cùng bình tĩnh đáp trả.