Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô - Quyển 1 Chương 3: Đại tiểu thư ngốc nghếch




Editor: nhungchuoi 

"Ùng ục........" Vân Chỉ bị một âm thanh kỳ quái làm cho hết hồn, thật vất vả mới tìm ra được nguồn gốc âm thanh.

Nghiền ngẫm nhìn bụng đứa trẻ, lại thấy người đó đã sớm đỏ mặt xấu hổ.

Vân Chỉ bất đắc dĩ thở dài, rõ ràng là tính tình lạnh lùng, thế  mà có thể đỏ mặt được.

"Chờ một chút." Để lại hai chữ, bóng dáng nho nhỏ đi ra khỏi góc tường, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng người đâu.

Không bao lâu sau, bé trai đã thấy Vân Chỉ mang theo nụ cười thỏa mãn trở lại, trước ngực ôm một cái bọc thật to, co quắp ngồi vào bên cạnh hắn, đem đồ trải ra: "Ăn nhanh đi!"

Bên trong có đủ loại điểm tâm màu sắc, đủ để hắn phải hung hăng nuốt ngụm nước bọt: "Ngươi có bạc sao?"

Vân Chỉ nhàn nhã cầm một khối điểm tâm: "Ta không có a, chẳng qua là có một tên mập mạp xách từ trong nhà ra ngoài, ta thuận tay giúp hắn thôi."

"Đây là ngươi trộm được?" Giọng nói bé trai cao lên, trên mặt đầy vẻ chính nghĩa không hài lòng.

"Nếu không phải thế thì có người tự đưa đến cho ngươi a?" Liếc hắn một cái, Vân Chỉ tiếp tục ăn điểm tâm trên tay, đứa nhỏ này không phải là quá mức tuân thủ đạo đức đấy chứ, rõ ràng là có năng lực tự đi tìm cái ăn nhưng lại vẫn chịu đói đến tận bây giờ: "Ngươi còn không ăn nhanh lên, cái này đã ăn qua, có muốn trả lại cũng không được nữa rồi?"

Bé trai há hốc miệng, không nói lại được câu nào, cũng chỉ lặng lẽ ngồi ăn điểm tâm.

"Chỉ nhi!" Đầu ngõ bên kia truyền đến một tiếng thét kinh hãi, hai người đưa mắt nhìn sang, liền thấy một đoàn người đang chạy về hướng bọn họ, quần áo hoa lệ, vừa nhìn đã biết là người giàu có.

Dẫn đầu đoàn người là một người phụ nữ, người phụ nữ đó chạy vội đến, gắt gao ôm lấy Vân Chỉ nói: "Chỉ nhi, con hù chết mẹ rồi."

Vừa nhìn tỉ mỉ từ đầu đến chân Vân Chỉ một lần rồi mới yên tâm: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, lần sau không bao giờ.........được rời khỏi mẫu thân nữa."

Hiện tại Vân Chỉ đã ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghe thấy đối phương nói gì: "Mụ mụ". Ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, từ trong miệng thốt ra hai chữ, bởi vì người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này, dáng dấp giống y như đúc mụ mụ ở kiếp trước của nàng.

"Chỉ nhi, đang mê sảng cái gì, cái gì là mụ mụ a, ta là mẫu thân của con, Chỉ nhi cái gì cũng không biết nhưng chắc chắc là biết mẫu thân nha."

"Phu nhân, đừng hù dọa tiểu thư nữa, tiểu thư đã ngốc nghếch rồi, đợi trở về phủ để cho đại phu xem một chút." Một cô gái có lẽ là nha hoàn đi lên, nhẹ nhàng an ủi phu nhân, sau đó tỉ mỉ đỡ Vân Chỉ dậy, tỉ mỉ vỗ sạch bụi bẩn trên người nàng.

Nói như vậy, cuối cùng Vân Chỉ cũng đã khôi phục lại lý trí, chẳng qua mẫu thân trước mặt chỉ tương tự với mụ mụ kiếp trước mà thôi, từ trong lời nói của hai người bọn họ, nàng đại khái đã hiểu được thân phận của nàng, thì ra cũng không phải là một tên khất cái, là một tiểu thư ngốc nghếch, trong một phút lơ lãng mới bị lưu lạc đầu đường.

"Đến đây, Chỉ nhi, chúng ta đi về nhà, về nhà vẫn là tốt nhất." Vạn Ức Liên đi đến cầm lấy tay Vân Chỉ dịu dàng nói.

Nhìn mặt mũi quen thuộc này, trong lòng Vân Chỉ nhất thời gợn lên những đợt sóng nhỏ, trong lòng tràn đầy vẻ chua xót và hoài niệm, nghe lời mẫu thân này đi về phía đầu ngõ.

Chỉ là dường như nàng quên mất cái gì đó, đột nhiên Vân Chỉ dừng bước ở đầu ngõ, quay đầu nhìn về bé trai vẫn ngồi ở góc tường.

Vốn tưởng rằng mình lại bị bỏ rơi, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Vân Chỉ nhìn sang, trong nháy mắt con ngươi ảm đạm kia sáng lên.

Từ ánh mắt của hắn, Vân Chỉ biết, Mạc Lãng cũng muốn đi theo mình. Nàng cứ ngơ ngác đứng ở đó, chỉ là nhìn đứa bé không nói gì, nếu bây giờ thực sự nàng là một tiểu thư ngốc nghếch, vậy thì theo như tình huống trước mắt thì không cần nói gì mới là tốt nhất.

Phát hiện người bên tay dừng bước, Vạn Ức Liên nhìn theo ánh mắt của nữ nhi mình, nhìn đến dung mạo của bé trai mà sửng sốt trong giây lát liền khôi phục bình thường: "Chỉ nhi muốn dẫn theo hài tử này về?"

Nghe thấy câu hỏi đúng ý mình, Vân Chỉ hăng hái gật đầu, hơn nữa còn nở một nụ cười ngây ngốc, khóe miệng khẽ rớt xuống vài giọt nước miếng, tận lực giả bộ ngốc nghếch.

"Như vậy cũng được.......chẳng qua là.........." Vạn Ức Liên có chút do dự, trong lòng suy đoán đứa trẻ này trong lúc Chỉ nhi gặp nguy hiểm đã ra tay cứu giúp, mới khiến cho Chỉ nhi không muốn xa rời như vậy, nàng làm mẫu thân thì có gì không làm được cho nàng, chỉ là một yêu cầu nhỏ này có thể thỏa mãn được nữ nhi thì cũng tốt.

"Chẳng qua là quy định của phủ tướng quân nghiêm ngặt, đứa nhỏ này cũng chỉ có thể làm người làm thôi." Không làm người làm thì có thể làm cái gì, địa vị của hai mẹ con nàng cũng chỉ vượt qua người làm, làm sao có năng lực chăm sóc chu toàn cho hắn đây.

Nghe lời mẫu thân, Vân Chỉ vui vẻ chạy đến, cầm lấy tay Mạc Lãng dắt về bên cạnh mẫu thân, ngơ ngác cười khúc khích.

Thấy nữ nhi tươi cười như vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Vạn Ức Liên cũng lộ ra nụ cười vui mừng như ánh sáng chiếu rọi một mảnh rối loạn vừa rồi.

Mà Vân Chỉ dắt theo Mạc Lãng, hắn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bàn tay được dắt đi, trên mặt đã hồng đến mức có thể vắt ra giọt máu.

Thấy tình cảnh này, Vạn Ức Liên cười càng rạng rỡ hơn, nhìn hai người có thể hòa hợp như thế, xem ra hôn sự sau này của Chỉ nhi sẽ không phải lo lắng nữa rồi.

Không bao lâu sao, đoàn người đi đến trước một cánh cứa lớn, tấm biển phía trên dùng bút mạnh mẽ viết ba chữ: "Phủ tướng quân", trước cửa là hai con sư tử đá tinh sảo, trước cửa có bốn thủ vệ, trong vòng một dặm không có một người dân nào dám lại gần.

Ai, thật là khí phách. Trong lòng Vân Chỉ ca thán một tiếng, theo đoàn người đi vào cửa.

Bên ngoài nhìn đã thế, tự nhiên bên trong cũng sẽ không kém, đình đài lầu các, cầu kiều nước chảy, đá ngọc thạch....... Cái gì cần đều có cả.

Tuy nhiên, trong lòng Vân Chỉ cũng không cảm thấy quá vui vẻ khi mình lại có phúc khi xuyên qua vào một gia đình giàu có, vừa rồi nhìn vẻ mặt của mẫu thân, nàng có thể nhìn ra hai mẹ con nàng ở phủ tướng quân cũng không phải tốt đẹp gì.

Quả nhiên, đúng với suy đoán của mình, đi tới liền chạm phải một đám người đủ mọi màu sắc, nhất cô gái đi đầu tiên, cái vòng eo õng ẹo kia khiến trong lòng Vân Chỉ khẽ vì nàng mà rớt một giọt mồ hôi, cái kia mà hung hăng bóp một cái chỉ sợ có thể vặn gãy trong một khắc.

"Ai ôi! Tỷ tỷ đã tìm được Chỉ nhi rồi sao! Ai nha, đây cũng không phải là lần đầu tiên mà đúng không!" Vừa nói vừa tiến lên nhéo nhéo vào gương mặt Vân Chỉ, trong giọng nói biểu hiện rõ ràng sự thất vọng.

Thời khắc bị cái tay đó chạm vào, ánh mắt Vân Chỉ tối sầm lại, nhưng vẫn nhịn xuống cảm giác muốn bẻ gãy cái tay kia.

Vạn Ức Liên liền đưa Vân Chỉ ra phía sau mình, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt: "Nhị muội, ngươi có lòng đến nghênh đón, ta biết. Hiện tại Chỉ nhi cần nghỉ ngơi, chúng ta đi trước."

Một người trong đám người tiến lên một bước nói: "Ai ôi! Nhị tỷnày, nhìn xem đại tỷ không bằng lòng gặp mặt chúng ta, trưng bộ mặt như vậy ra là để cho ai nhìnchứ? Cất giấu Chỉ nhi đi làm gì, chúng ta cũng đâu phải là sài lang hổ báo!"

Vạn Ức Liên coi như không nghe thấy, chuẩn bị kéo Vân Chỉ đi xuyên qua đám người đó.

"Mẫu thân, chó chó tới đón tiếp chúng ta sao!" Một giọng nói tựa như vô cùng khoan khoái của trẻ con cũng đủ để cho vẻ mặt của những người ở đây vỡ vụn, một đám trên mặt vốn đầy vẻ khinh bỉ trong nháy mắt bị tức giận thay thế, hồng xanh đan xen.

HẾT CHƯƠNG 3