Vương Gia Muốn Xuất Giá

Vương Gia Muốn Xuất Giá - Chương 35




Băng bó vết thương cho Vân Khinh xong, đại phu tỉ mỉ dặn dò “Vết thương tuy lớn nhưng chỉ là phần mềm, lại được xử lí rất cẩn thẩn nên đang có xu hướng liền lại. Nhưng lần này bị ngoại lực tác động mạnh nên miệng vết thương lại bị rách thêm, tiểu thư nên chú ý không được hoạt động quá sức, cũng không được để nước chạm vào, không may sẽ lưu lại sẹo.”



“Cảm ơn đại phu, ta sẽ lưu ý.” Vân Khinh nói.



Đại phu gật đầu, tay thu thập đồ nghề ra về.



“Người đến, tiễn đại phu.” Phượng Thanh La hướng ngoài gọi.



“Vân Khinh, xin lỗi, ta thật sự không cố ý.” Bạch Mộ Lan vừa ân hận vừa tự trách, sao hắn có thể quên chuyện tay nàng mới bị thương hôm qua chứ?



“Không sao.” Nàng không có cảm giác tay có gì khác lạ, xem ra cũng là người nọ đã xử lí vết thương cho nàng rất tốt.



“Duẫn nhi, còn không mau đến tạ lỗi Vân tiểu thư!”



Bị chỉ điểm, Vân Chi Duẫn tuy có chút chột dạ nhưng lại ngượng ngùng không muốn nhận lỗi, ngang ngạnh nói “Đệ không biết nàng bị thương, hơn nữa người kéo cánh tay bị thương của nàng là hắn, đâu phải đệ. Lúc đó hắn đừng có tranh với đệ thì đâu đến mức này!” Vừa nói vừa chỉ Bạch Mộ Lan.



“Ta… ta không cố ý.” Bạch Mộ Lan yếu ớt giải thích.



“Đệ là người khơi mào, không được đổ lỗi cho ai, có sai thì mau nhận sai!”



Vân Chi Duẫn hai tay ôm ngực ngoảnh mặt đi, thầm chờ đợi.



Thấy hai người giằng co, Vân Khinh bèn lên tiếng “Thái nữ, bỏ đi…” Vân Chi Duẫn kia bản tính kiêu ngạo, bắt hắn xin lỗi người khác đúng là làm khó hắn rồi.



“Không được! Vân tiểu thư có ân, hắn không cảm ơn đằng này lại náo đến mức này thì không thể không tạ lỗi.” Vân Tuyết Cảnh nghiêm giọng nói “Nếu đệ còn không chịu hướng Vân tiểu thư tạ lỗi, lúc về xác định cấm túc nửa năm đi!”



“Đệ biết rồi! Xin lỗi là được chứ gì?!” Chỉ chờ có thế, Vân Chi Duẫn liền kêu lên, sau đó giống như vô cùng uất ức hướng Vân Khinh nói “Xin lỗi, là ta sai rồi.”



“Không sao.” Vân Khinh đáp cho có lệ.



Nghe vậy, Vân Chi Duẫn mới thầm thấy nhẹ nhõm.



“Còn có Bạch công tử nữa.”



“Cái gì?!” Vân Chi Duẫn kinh ngạc quay phắt sang nhìn Vân Tuyết Cảnh “Nàng thì thôi đi, tỷ còn bắt đệ xin lỗi hắn?”



“Vừa rồi đệ cư xử không đúng với Bạch công tử, phải xin lỗi!”



“Không thích!” Là ai cũng được nhưng trừ Bạch Mộ Lan ra, hắn càng không thể bị yếu thế trước mặt hắn.



“Vậy thì không cần chờ đến khi về Thiên Vân nữa, ngay từ lúc này đệ đừng mong bước chân ra khỏi phòng!”



Vân Chi Duẫn vẻ không thể tin nổi, tức giận nói “Hoàng tỷ! Sao tỷ lại bệnh vực người ngoài! Ta mới không muốn xin lỗi hắn! Nhất quyết không!” Dứt lời Vân Chi Duẫn uất ức chạy vào phòng trong.



Vân Tuyết Cảnh thở dài một tiếng, sau đó hướng ba người Phượng Thanh La nói “Xá đệ lỗ mãng không biết đối nhân xử thế, khiến các vị chê cười rồi.”



“Đâu có, hoàng tử thật thà chận thực rất đáng quý. Cũng không còn chuyện gì nữa, Vân Thái nữ, chúng ta xin cáo từ.”




“Ta sẽ tiễn mọi người.”



“Không cần đâu, dù sao đây cũng là phủ của ta mà. Thái nữ vào xem hoàng tử đi.”



“Được, mạn phép.”



“Duẫn nhi, còn giận ta?”



Vân Chi Duẫn nằm trên nhuyễn tháp đưa lưng về phía Vân Tuyết Cảnh, giận dỗi không trả lời.



“Ngay từ đầu ta đã nói thế nào? Chúng ta là đại diện Thiên Vân quốc đến đây, mọi hành động cử chỉ đều có thể ảnh hưởng đến bộ mặt quốc gia. Vậy mà đệ tự ngẫm lại xem, từ khi đặt chân đến đây có khi nào thôi không tìm chuyện náo không? Đệ có biết nếu hôm qua đệ thực sự xảy ra chuyện, có thể đã có chiến tranh nổ ra giữa Thiên Vân và Tề Phượng không?”



Im lặng một lúc, Vân Chi Duẫn mới ngồi dậy, nói “Đệ biết sai rồi, đệ không có cố ý.”



“Ta không muốn nghe lại câu này nữa. Đệ có biết đã nói câu này bao nhiêu lần rồi không? Có khi nào thực sự cải không?”




“Đệ đã nói không cố ý! Đệ cũng đã biết sai rồi, tỷ còn muốn thế nào nữa?”



“Được, đã biết sai, vậy thì chờ cơ hội đến tạ lỗi với Bạch công tử đi.”



“Hắn chỉ là nam nhi nhà Thừa tướng, đệ đường đường là trưởng hoàng tử một nước, sao tỷ có thể bắt ta làm chuyện mất mặt như thế? Lại nói, ta không có lỗi gì để tạ cả, chết cũng không!”



“Bạch Mộ Lan không chỉ đơn giản là nam nhi Thừa tướng đâu.” Vân Tuyết Cảnh thở dài nói “Nếu hắn chỉ là một người bình thường ta cũng không bắt đệ làm như thế.”



“Không thích! Dù hắn có là Ngọc Hoàng Đại Đế thì cũng vậy thôi. Tỷ đừng phí lời vô ích.” Vân Chi Duẫn dứt khoát.



“Đệ không thích hắn? Tại sao? Hai người mới tiếp xúc qua thôi mà.”



Vân Chi Duẫn không biết trả lời ra sao, nóng nảy đáp “Không thích chính là không thích! Tỷ đừng hỏi nữa!”



Nghĩ lại tình huống vừa rồi, Vân Tuyết Cảnh nhíu mày dò hỏi “Duẫn nhi, đừng nói với ta… đệ đã thích Vân Khinh kia?”



Vân Chi Duẫn mặt đỏ bừng, vội la lên phủ nhận “Tỷ đừng nói bừa! Ai thích nàng ta? Sao ta lại đi thích tên vừa hoa tâm vừa đần độn đấy? Mặt đẹp mà chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả! Y Phục một dạng tối tăm u ám khó coi chết được! Lại còn lầm lì chẳng nói chẳng rằng, ai không biết còn nghĩ nàng câm đấy! Suốt ngày trưng cái bộ mặt vô cảm đó đi quyến rũ ai…”



Nghe Vân Chi Duẫn sống chết phủ nhận, sau đó bắt đầu huyên thuyên một tràng dài, Vân Tuyết Cảnh thở dài một tiếng lắc đầu. Quả nhiên…







Vân Khinh đưa tay day day lỗ tai. Sao đột nhiên ngứa tai vậy nhỉ? Ai đang chửi nàng?



Nhanh chóng quăng vấn đề này sau đầu, tay bắt đầu thoát y phục, nghĩ thầm phải ngâm mình một chút rồi đi ngủ thôi.



Nàng bước vào bồn gỗ, một tay đang bị băng bó cẩn thận đặt lên thành bồn tránh chạm nước. Nước ấm vừa phải khiến toàn thân nàng vô cùng thư thái, liền ngửa đầu nằm xuống để toàn thân chìm trong làn nước.



Bất chợt vai truyền đến cảm giác đau xót, Vân Khinh đưa mắt nhìn. Phát hiện ra trên vai nàng lúc này thế nhưng có một vết răng! In cả hàm răng rõ ràng, hơn nữa còn sâu đến mức rỉ máu...