Vương Gia Muốn Xuất Giá

Vương Gia Muốn Xuất Giá - Chương 30




Nửa đêm, trăng sáng sao thưa. Nhà nhà hàng quán đều đóng cửa, mọi vật sớm đã chìm vào giấc ngủ say.



Trên đường vắng lặng lúc này chợt xuất hiện ba bóng dáng.



“Chính xác là các ngươi nhìn thấy ở đây sao?” Giọng nói Vân Khinh đặc biệt vang lên trong màn đêm.



“Vâng.” Như Ý Cát Tường đáp.



Cát Tường nói “Lúc đó bọn thuộc hạ nhận được tín hiệu khẩn cấp của thiếu chủ, trên đường lại thấy một kẻ bịt mặt đang khiêng một cái bao nên nghĩ trong đó là người. Nhưng thấy chỉ là một nam tử nên liền bỏ qua.”



Dứt lời, Như Ý Cát Tường đột ngột quỳ xuống “Thỉnh thiếu chủ thứ tội.”



Vân Khinh liền kéo hai người dậy “Được rồi, chuyện này không liên quan đến các ngươi.”



Nếu Như Ý Cát Tường đến sớm hơn thì có lẽ nàng cũng không nợ ân tình của một người không rõ danh tính. Thôi bỏ đi, có duyên ắt sẽ gặp.



Vân Khinh dẹp bỏ suy nghĩ, nói “Chúng ta mau chia ra, tìm xem xung quanh có sót lại dấu vết gì không.”



Đúng lúc này, lớp ánh trăng mỏng manh bị che khuất. Ngẩng đầu nhìn, thì ra là một bóng chim lớn đang lượn vòng trên không trung. Vân Khinh đưa tay ra để Ha Ha đáp xuống, lấy thư từ trong ống thư cột bên chân nó ra xem.







Phượng Thiên Tường rút xuống, đến lượt Triệu quý phi lúc này cũng bắt đầu chuyển hướng công kích “Bệ hạ, Bạch công tử đúng là có ý tốt, người vạn lần không thể để người tốt bị vạ lây được. Nhưng hiện tại vị Vân tiểu thư kia chừng nào còn chưa xuất hiện, thì có lẽ mọi bất lợi đều hướng đến nàng ta.”



Lời nói của Triệu quý phi nghe qua có vẻ như đang nói đỡ giúp Vân Khinh, nhưng thực chất vẫn có ý phiếm chỉ. Ngừng một chút, làm bộ như nhớ ra chuyện gì lại nói “Đúng rồi, Thái nữ điện hạ rời đi đi tìm nàng ta đã lâu nhưng cũng chưa thấy quay lại a.”



Nam hậu ánh mắt thầm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống trừng Triệu quý phi. Tiện nhân này! Đợi một ngày Thanh nhi đăng cơ, ta xem ngươi có thể khoái chí được bao lâu!



Nghĩ là vậy, thực ra nam hậu trong lòng cũng đang vô cùng nóng ruột, rốt cuộc Thanh nhi đang làm trò gì? Còn không mau mau trở lại?



Dường như nghe thấu được nỗi lòng của hắn, lúc này một giọng nói mang ý cười vang lên “Triệu quý phi thật có lòng, đã khiến ngươi lo lắng rồi.”



Phượng Thanh La từ bên ngoài bước vào điện, thong dong đi tới hành lễ với nữ hoàng, xong lại hướng Triệu quý phi tựa tiếu phi tiếu nói “Kìa Triệu quý phi, bổn cung trở lại, tại sao vẻ mặt ngươi lại khó coi như vậy a?”



Vẻ mặt Triệu quý phi lúc này đúng là như nuốt phải ruồi nhặng. Nhận ra bản thân luống cuống, hắn đưa tay che mặt cười khan một tiếng đáp “Thái nữ nói đùa. Ta vui còn không kịp ấy chứ.”



“Phải không?” Phượng Thanh La cười cười.



“Thái nữ biểu tỷ, ngươi đã quay lại…” Bạch Mộ Lan không nhịn được lên tiếng kéo sự chú ý của Phượng Thanh La về phía mình, song ánh mắt hắn lại ngóng ra ngoài điện vẻ hoài nghi lo lắng.



Nhìn ra điều này, Phượng Thanh La cười thầm, nhỏ giọng trấn an “Nàng vẫn an toàn.”



Nghe vậy, Bạch Mộ Lan mới thầm thở phào một tiếng.



“Thanh La, ngươi vẫn chưa tìm được vị bằng hữu kia sao?” Nữ hoàng hỏi.



“Bẩm mẫu hoàng, nhi thần đã tìm thấy nàng.”



“Vậy nàng ta đâu?”



“Nàng đã xuất cung rồi ạ.”



“Cái gì?” Nữ hoàng ngạc nhiên, giọng điệu trầm xuống bất mãn “Không phải trẫm đã ra lệnh phong tỏa, bất cứ ai cũng không thể ra vào cung rồi hay sao? Thái nữ đây là ngang nhiên trái lại mệnh lệnh của trẫm?”



Triệu quý phi ngồi một bên trong lòng vô cùng khoái chí khi bắt gặp người gặp nạn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lo lắng “Bệ hạ bớt giận, thỉnh chú trọng đến long thể. Vị kia là hảo bằng hữu của Thái nữ, chắc vì lý do bất đắc dĩ mới phải xuất cung. Chứ Thái nữ không phải cố ý không để bệ hạ vào mắt đâu.” Nói đến đây, Triệu quý phi giật mình đưa tay che miệng, vẻ mặt vô tội như vô tình lỡ lời.



Nữ hoàng không nói gì, nhưng nàng chỉ ngồi đó thôi cũng phóng thích ra một loại uy áp của bậc đế vương trấn áp tất thảy. Tất cả mọi người đều cúi rạp đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.



Đúng lúc này, từ bên ngoài bỗng truyền vào một âm thanh tựa như tiếng kêu của một loài chim rất lớn.



Nghe thấy âm thanh này, Phượng Thanh La khẽ mỉm cười, nói “Mẫu hoàng thỉnh bớt giận, người là người nhi thần kính trọng nhất thế gian này. Xin mẫu hoàng hãy hiểu mọi điều nhi thần làm đều là vì Tề Phượng!”







Ngoại ô kinh thành, xung quanh hoang vắng không có lấy một nhà dân, chỉ có một ngôi nhà hoang cũ kĩ như đã rất lâu không ai lai vãng.



Song lúc này lại có một bóng dáng xuất hiện, người nọ ngó trước ngó sau một hồi, xác nhận không có ai theo mới bước vào nhà, không quên đóng cửa ra vào cẩn thận.



Trong nhà lúc này có hai nữ tử, chính xác là hai thị vệ khả nghi mà Vân Chi Duẫn đã nhìn thấy trong cung.



Nhìn thấy kẻ vừa bước vào, hai nữ tử vô cùng ngạc nhiên.



“Lão Đại! Sao ngươi lại đến đây?”



Kẻ vừa đến không ai khác chính là đội trưởng hộ vệ trong cung.



“Kế hoạch đã bị phá hỏng, giết đi!” Vừa nói, Đồ Nhất vừa đưa mắt nhìn



Vân Chi Duẫn lúc này đang bị trói ngồi trong góc nhà.



Vân Chi Duẫn sợ đến bủn rủn tay chân, nhưng vẫn mạnh miệng lớn tiếng ra uy “Các ngươi dám! Bổn cung là Thiên Vân hoàng tử, nếu giết ta thì dù có mười cái mạng các ngươi cũng đền không nổi!”



Nghe vậy, Đồ Tam quả thực cũng có chút bị dọa sợ, nói “Lão Đại, hắn nói cũng đúng. Không phải chủ tử đã ra lệnh không được làm tổn thương đến hắn hay sao? Nếu bị phát hiện, chỉ sợ…”




“Kế hoạch thay đổi rồi. Chủ tử ra lệnh giết, chúng ta phải chấp hành mệnh lệnh!”



Đồ Nhị một bên vỗ vai Đồ Tam, tán thành nói “Đúng đó Lão Nhị. Hắn đã nhìn thấy mặt chúng ta, không giết chính là lưu lại một mầm họa. Cũng chẳng ai biết là chúng ta làm, ngươi sợ cái gì?”



Mải bàn luận, cả ba không để ý Vân Chi Duẫn đã lén tháo được dây trói. Nhân cơ hội này, hắn hướng cửa sổ gần đó nghĩ trốn ra ngoài. Tuy nhiên, vừa đặt một chân lên bậu cửa liền bị túm lấy kéo mạnh trở lại khiến hắn ngã xuống đất, một thanh kiếm nhanh chóng kề lên cổ hắn.



“Muốn chạy? Đâu có dễ như vậy.”



Đồ Nhất tay tăng thêm lực đạo, trên cổ Vân Chi Duẫn máu bắt đầu ứa ra.



Lúc này, Đồ Nhị vội đi đến giữ tay ả cản lại “Lão Đại, đợi đã.”



“?”



“ Ta có chủ ý này hay hơn.” Đồ Nhị vừa nói, ánh mắt càn rỡ bắt đầu chiếu lên người Vân Chi Duẫn khiến hắn rùng mình.



Kẻ này ngay từ đầu đã dùng vẻ háo sắc hèn mọn này nhìn hắn., giống như hận không thể lột sạch quần áo của hắn ra vậy. Đột nhiên trong đầu Vân Chi Duẫn vang lên hồi chuông cảnh báo.



Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, Đồ Nhị nói tiếp “ Dù sao cũng phải giết, sao chúng ta không nhân cơ hội này thử nếm tư vị hoàng tử hoàng tộc ra sao? Cơ hội trời cho này không nên lãng phí a.”



Đồ Nhất nhướn mày suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới chú ý tới dung mạo của Vân Chi Duẫn, một tay nâng cằm hắn lên, mắt hiện lên tia dâm ý nói “Chủ ý không tồi. Lão Nhị, may mà có ngươi nhắc nhở, không thì thật uổng phí tư sắc này rồi.”



Vân Chi Duẫn gạt tay Đồ Nhất ra, một tay nhanh như cắt cho ả một cái bạt tay lệch mặt “Hạ Tiện! Chỉ bằng các ngươi cũng dám mơ tưởng đụng vào bổn cung!”



Đồ Nhất cười một tiếng, ngay lập tức hung hăng đáp trả lại Vân Chi Duẫn một cái bạt tai “Trong tình thế này mà còn lớn lối được! Bổn đại gia để mắt đến ngươi chính là phúc phận tám đời nhà ngươi!”



Vân Chi Duẫn liều mạng chống cự, nhưng chỉ bằng võ công mèo cào của hắn quả thật không có hiệu quả. Rất nhanh hắn liền bị Đồ Nhất ngồi đè lên người, hai tay thì bị Đồ Nhị giữ trên đỉnh đầu.



Đồ Nhị vẻ mặt nịnh bợ nói “Lão Đại, hưởng dụng xong cũng đừng quên đàn em này nhé!”



“Tất nhiên, ta xong việc cũng không thiếu phần của các ngươi.”



Đồ Nhị vui sướng nhìn Vân Chi Duẫn, cười dâm tà, nói “Yên tâm đi, bọn ta sẽ phục vụ hoàng tử ngươi thật chu đáo. Cho ngươi được dục tử dục tiên trước khi chết a.”



“Các ngươi dám động vào bổn hoàng tử, hoàng tỷ ta sẽ lăng trì, ngũ mã phanh thây các ngươi, sau đó ném xác cho chó ăn!” Vân Chi Duẫn hai chân đạp loạn, miệng không ngừng nguyền rủa, sau cùng còn nhổ nước bọt lên mặt Đồ Nhất.



Đồ Nhất tức tối liên tiếp tát Vân Chi Duẫn mấy bạt tai, một tay điên cuồng xé y phục hắn “Ta cho ngươi chửi! Hoàng tử là cái thá gì chứ! Không phải Hoàng tộc các ngươi cao quý lắm sao? Hống hách lắm sao? Bây giờ cũng chỉ có thể ngoan ngoan nằm dưới thân ta phục vụ thôi!”



Bị tát đến hoa mắt chóng mặt, Vân Chi Duẫn nước mắt tuyệt vọng chảy xuống. Hoàng tỷ! Mẫu hoàng! Phụ hậu! Cứu Duẫn nhi! Ai cũng được, mau đến cứu ta!