Vương Gia Muốn Xuất Giá

Vương Gia Muốn Xuất Giá - Chương 15: Rắc rối




Trên không trung bao la trong xanh có một con ưng lớn đang bay lượn, sải cánh dài hơn nửa m trải rộng khẽ nghiêng xuống hướng đến một thủ phủ rộng lớn, như đã rất quen thuộc một đường phi thẳng vào cửa sổ của một thư phòng đáp chính xác lên giữa thư án. Sau đó hướng người đang ngồi bên thư án kia kêu lên một tiếng như báo cáo sự hiện diện của mình.



Nữ tử một thân hồng y rực rỡ xinh đẹp tựa hỏa tinh linh, nhìn tấu sớ đang chuẩn bị đầy những vết chân bốn ngón do chim ưng lúc đáp xuống đạp trúng nghiên mực tạo thành, có chút dở khóc dở cười mắng “Con chim chết tiệt! Công sức ta thức khuya viết tấu bị ngươi đạp hỏng đổ sông đổ biển cả rồi! Không phải ta đã chuẩn bị riêng cây cột cho ngươi đậu rồi đó sao?” vừa nói vừa chỉ vào cây cột gỗ dựng bên cạnh cửa sổ.



Có điều từ đầu chí cuối mỗ ưng vẫn luôn cắm đầu vào đĩa bánh điểm tâm chú tâm càn quét, hoàn toàn khinh thường không đếm xỉa đến lời nói của hồng y nữ tử. Nuốt xong khối bánh cuối cùng mới hướng hồng y nữ tử bay đến thản nhiên an tọa đậu trên vai nàng, nhân tiện còn chùi mỏ còn dính vụn bánh lên áo nàng rồi kêu lên mấy tiếng như thể nói “Bổn đại gia đã dùng xong điểm tâm, bây giờ có thể đi được rồi.”



Phượng Thanh La khóe miệng giật giật, thầm nghĩ nhất định phải bảo Khinh Khinh lần sau không cần dùng con ưng kiêu ngạo đáng ghét này báo tin nữa. Xem đi, lần nào đến cũng nhè đúng lúc nàng đang viết tấu mà đến phá bĩnh, không kể đến việc ngốn sạch điểm tâm của nàng, bây giờ nàng còn trở thành ‘tọa kị’ của nó nữa.



“Nhà ngươi càng ngày càng nặng lên đấy Ha Ha, đứng lệch cả một bên vai của ta rồi. Ngươi có chắc ngươi là chim mà không phải heo chứ?” Phượng Thanh La liếc nhìn cái đùi tròn tròn của nó.



Ngươi mới là heo, cả nhà ngươi là heo! Mỗ ưng vỗ cánh phành phạch đập lên đầu Phượng Thanh La khiến lông lá bay lả tả…







“Công tử, cuối cùng chúng ta đã về đến kinh thành rồi!” Thấy cổng thành cao lớn trang nghiêm dần hiện ra trước mắt, Tiểu Hà vui mừng hớn hở thò đầu vào bên trong khoang xe nói.



Bạch y thiếu niên ngồi im lặng không đáp, khuôn mặt tuyệt luân lúc này mang vẻ ủ rũ phiền muộn khiến cho người ta thương cảm không thôi, chỉ hận không thể đem mỹ nhân ôm vào ngực mà hảo hảo an ủi dỗ dành.



“Công tử, người sao vậy? Khó chịu trong người ư? Có phải bị say xe không?” Tiểu Hà lo lắng vội đi vào hỏi han đủ điều.



Bạch y thiếu niên mày chau ủ dột khẽ lắc đầu trả lời lấy lệ “Ta không sao.”



Nhìn vẻ buồn phiền mang nặng tâm sự hiện rõ trên mặt của thiếu niên, Tiểu Hà lại lo lắng hỏi “Công tử có chuyện gì sao?”



Nhưng thiếu niên không nói chỉ một mực lắc đầu.



Đúng lúc này xe dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng của xa phu vong vào “Hai vị, đã đến nơi rồi.”



Không còn cách nào khác, Tiểu Hà chỉ đành gác lại lo lắng trong lòng, giúp chủ tử mang mạng che mặt ổn thỏa, đeo tay nải lên vai sau đó đỡ bạch y thiếu niên xuống xe ngựa.



“Nhị ca! Nhị ca!” Một dáng ảnh nho nhỏ từ trong cổng thành vừa chạy đến vừa vui mừng gọi, sau đó tựa như cơn gió nhỏ nhào đến ôm chầm lấy bạch y thiếu niên.



Nhận ra là tiểu đệ của mình, bạch y thiếu niên cũng vui vẻ xoa xoa đầu nhỏ của hắn “Thành Nhi, thời gian qua ta không ở nhà đệ có ngoan không vậy?”



Bạch Tư Thành ngước khuôn mặt như hoa như ngọc lên, chu miệng nhỏ bất mãn nói “Nhị ca, người ta lớn rồi mà. Sang năm sau đệ đã đến tuổi cài trâm rồi đó.”



Nghe đến từ ‘trâm’, bạch y thiếu niên người bỗng sững lại, mắt đẹp như phủ một làn sương mỏng mờ mịt, không tử chủ được lại nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua. Nhưng đúng lúc đó một giọng nói khác lại vang lên hấp dẫn sự chú ý của mọi người nên không ai nhìn ra vẻ khác thường trong chốc lát đó của hắn.



“Đệ cũng ý thức được là đã lớn rồi cơ đấy. Vậy mà nhìn lại mình xem, nửa điểm đoan trang hiền thục cũng không thấy. Có công tử nhà nào vừa chạy vừa la lớn không chút hình tượng như đệ không?” giọng nói tuy là đang răn dạy nhưng lại mang ý tứ trêu chọc, một nữ tử thanh nhã thoát tục đi đến. Có thể dễ dàng nhận ra dung mạo của hai người nàng có mấy phần tương tự với bạch y thiếu niên.



Bạch Tư Thành hờn dỗi “Đệ chỉ là đang vui vì nhị ca về thôi mà.”



Bạch y thiếu niên mỉm cười lại xoa đầu Bạch Tư Thành, sau đó hướng nữ tử vừa đến cúi đầu chào “Đại tỷ hảo.”



Bạch Mặc Ngôn nhìn đệ đệ nhà mình tuy đã mang mạng che mặt nhưng vẫn rước không ít ánh mắt nữ tử ngó trộm qua đây, thầm nghĩ hắn thật sự đã trưởng thành rồi, lần này trở về nhất định cổng phủ sẽ bị dẫm hỏng bởi mấy người đến cầu hôn mất.



“Ừm, cuối cùng đệ cũng đã trở về rồi. Phụ thân cùng mẫu thân đều rất nhớ đệ, không yên tâm nên dặn ta đến đây từ sớm chờ đón đệ.”



“Đại tiểu thư hảo, tam thiếu gia hảo.” Tiểu Hà lúc này mới có dịp lên tiếng.



“Ừ, Tiểu Hà, ngươi vẫn chăm sóc đệ đệ ta tốt chứ?” Bạch Mặc Ngôn hỏi.



“Chuyện này là tất nhiên rồi, đó là nhiệm vụ của nô tài mà. Đại tiểu thư cứ yên tâm, nô tài luôn chăm sóc bảo hộ công tử vô cùng tốt, không để bất kì kẻ nào… khi… dễ…” Tiểu Hà đang tự hào liến thắng không ngừng thì đột nhiên lắp bắp như chợt nhớ ra chuyện gì đó.



Bạch Mặc Ngôn nhanh nhạy nhíu mày nghi hoặc “Sao vậy? Có người khi dễ Lan nhi sao?”



“Đại tiểu thư tha tội, nô tài cũng không dám giấu giếm. Đúng là hôm qua có…”



“Tiểu Hà, không được ăn nói lung tung!” Bạch y thiếu niên vội lên tiếng cắt ngang, dùng ánh mắt thầm ra hiệu.



Tiểu Hà giật mình, nhận ra ánh mắt của bạch y thiếu niên đành nuốt lại lời đang muốn nói xuống cúi đầu im lặng.



Bạch Mặc Ngôn trong lòng càng thêm nghi hoặc. Đệ đệ của nàng tuy là thân nam nhân nhưng luận về võ công cũng chưa chắc đã có mầy người nào trong giang hồ có thể sánh bằng. Điều này thì nàng có thể khẳng định. Tiểu Hà tuy cũng có võ công nhưng còn kém xa không đáng bàn đến, hắn chỉ là nam tỳ theo hầu hạ sinh hoạt cá nhân của đệ đệ.



Rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể khi dễ đệ đệ nhà nàng? Hơn nữa dường như đệ đệ còn đang cố tình bao che cho người đó?



Nghĩ đến đây, Bạch Mặc Ngôn chợt có dự cảm không hay, hướng Tiểu Hà nghiêm mặt truy hỏi “Tiểu Hà, nói mau!”



Tiểu Hà bị dọa sợ hãi ngay lập tức tuôn ra “Thực ra hôm qua công tử bị một nữ nhân khi dễ đến phát khóc.”



“Cái gì?!” Bạch Mặc Ngôn và Bạch Tư Thành đồng thanh kinh ngạc.



“Đại tỷ đừng nghe hắn nói bậy bạ, tất cả chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi.” Bạch y thiếu niên vội khuyên can, khẽ liếc Tiểu Hà một cái.



Lúc này Bạch Mặc Ngôn máu nóng đã bốc lên đầu nào có nghe lọt lời nói của bạch y thiếu niên “Đệ trật tự cho ta! Tiểu Hà, nói cho ta biết kẻ đó là ai? Nàng ta đang ở đâu?”



“Chuyện này… chuyện này…”



“Ai nha ta nói Tiểu Hà a, ngươi đừng có ấp úng mãi thế được không? Mau nói ra đi để đại tỷ đi tìm nàng ta tính sổ. Dám khi dễ nhị ca? Tìm chết!” Bạch Tư Thành cũng nóng giận lên tiếng thúc giục.



“Chuyện này… Đại tiểu thư, Tam thiếu gia, thực ra nô tài cũng không biết… A! Là nàng ta kìa! Chính là nàng ta!” Đang ngập ngừng giải thích, bất thình lình nhìn thấy dáng ảnh hắc y quen mắt, Tiểu Hà la lên.



Nhìn theo phương hướng Tiểu Hà chỉ, Bạch Mặc Ngôn hỏi “Là người mặc hắc y?”




“Đúng đúng, chính là nàng!” Tiểu Hà ra sức gật đầu xác nhận.



Tiểu Hà vừa dứt lời, Bạch Mặc Ngôn đã phi thân đến đến trước mặt hắc y nữ tử.



Bạch y thiếu niên lúc này cũng vô cùng bất ngờ khi một lần nữa gặp lại người kia nên không kịp ngăn cản đại tỷ nhà mình lại.



Vân Khinh cùng với Như Ý Cát Tường hộ tống hai bên đang qua cổng thành, bất chợt một nữ tử trẻ tuổi không biết từ đâu đáp xuống đến trước mặt. Mắt thấy là người lạ mặt, mình đi cũng sắp đụng phải nàng ta, mà đối phương dường như cũng không có ý định tránh đường, Vân Khinh đành vòng qua bước sang một bên.



Nhưng Bạch Mặc Ngôn nào có để Vân Khinh bỏ đi dễ dàng như vậy được? Vân Khinh hướng sang trái nàng nghiêng người sang trái chắn, Vân Khinh hướng phải nàng lại nghiêng phải chắn.



Dùng dằng mấy lần như thế, nhận ra đối phương là cố ý chắn đường mình, Vân Khinh đành đánh tiếng hỏi “Xin hỏi vị tiểu thư này có chuyện gì sao?”



Bạch Mặc Ngôn cũng có chút ngoài ý muốn khi thấy đối phương chỉ là một thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu. Tuy Vân Khinh cư xử vô cùng lịch sự đúng mực nhưng trong mắt Bạch Mặc Ngôn lúc này lại là kẻ vô lại giả trang. Lại thêm khuôn mặt thiên kiều bá mị quá mức yêu nghiệt, phượng mâu câu hồn quá mức hoặc nhân khiến cho Bạch Mặc Ngôn càng thêm nhận định Vân Khinh là loại hoa hoa tiểu thư chuyên đi chọc ghẹo công tử nhà lành. Nàng chính là ghét nhất loại tiểu thư quần áo là lượt cả ngày chỉ biết bên ngoài rong chơi gây họa.



Bạch Mặc Ngôn giận quá mất khôn không nghĩ đến chuyên đệ đệ nhà mình là người như thế nào? Mấy loại hoa hoa tiểu thư tầm thường sao có thể chọc đến hắn được?



“Ngươi khi dễ đệ đệ của ta xong còn hỏi chuyện gì ư?”



“Ta khi dễ đệ đệ của ngươi?” Vân Khinh nghi hoặc chỉ vào mũi mình “Vị tiểu thư này nhận nhầm người rồi. Ta và ngươi không quen biết nhau thì sao ta có thể khi dễ đệ đệ của ngươi được?”



“Còn xảo ngôn.” Nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của Vân Khinh, Bạch Mặc Ngôn càng thêm tức giận, tay nắm lại thành quyền nghĩ muốn biến khuôn mặt hại nước hại dân kia thành đầu heo để nàng ta khỏi ra cửa dụ dỗ nam tử con nhà lành nữa.



“Đại tỷ! Dừng tay!” Mắt thấy Bạch Mặc Ngôn sắp ra tay tấn công, bạch y thiếu niên vội chạy đến giữ chặt lấy cánh tay nàng lại.



“Lan nhi, mau buông ra. Ta sẽ trả thù giúp đệ.” Loại nữ nhân làm cho nam nhân khóc chính là đồ cặn bã, đây chính là tổ huấn mà mẫu thân luôn răn dạy nàng từ nhỏ. Hôm nay nàng phải đánh cho tiểu nha đầu này khóc đến kêu cha gọi mẹ mới thôi.



“Đại tỷ, nghe đệ nói, không phải vậy đâu. Nàng không có khi dễ đệ, chỉ là hiểu lầm thôi.” Bạch y thiếu niên ra sức khuyên giải.




“Vậy những lời Tiểu Hà vừa nói lẽ nào là giả sao? Có đúng là nàng ta làm đệ khóc không?”



Bạch y thiếu niên có chút xấu hổ liếc trộm Vân Khinh một cái, không biết phải trả lời thế nào.



Thấy dáng vẻ ngập ngừng của đệ đệ, Bạch Mặc Ngôn càng khẳng định nói “Vậy là đúng rồi còn gì. Lan nhi, đệ đừng sợ, mau nói ra đi.”



“Đúng đó Nhị ca, huynh mau nói đi. Đại tỷ sẽ dạy cho nàng ta một bài học.” Bạch Tư Thành cùng Tiểu Hà cũng đi đến, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn Vân Khinh.



Vân Khinh có chút mất kiên nhẫn lên tiếng “Vị tiểu thư này, không phải là hắn đã nói không phải rồi hay sao? Ta đã nói ta không biết đệ đệ ngươi rồi mà.” Tại sao mấy người này cứ cố chụp lỗi lên đầu mình thế nhỉ?



Nghe những lời này, bạch y thiếu niên mắt mở lớn ngạc nhiên, có chút không tin được nhìn Vân Khinh, giọng run run hỏi “Ngươi nói… không biết ta?”



“Hả? Lẽ nào chúng ta biết nhau sao?” Nhận ra phản ứng có gì đó không đúng của bạch y thiếu niên, Vân Khinh có chút ngượng ngùng lẩm bẩm tự hỏi, một tay lén giật giật tay áo Như Ý.



Như Ý thầm thở dài ngao ngán, thiếu chủ nhà nàng dở nhất chính là khoản nhớ mặt người khác, người lạ mới gặp qua mấy lần nàng sẽ ngay lập tức quên sạch. Chính xác mà nói là không phải quên mà thực ra là không để ý, không để tâm nên sẽ không ghi nhớ.



Nhưng thiếu chủ cũng thật… đối phương dù sao cũng là thiếu niên khuynh quốc khuynh thành như thế, tại sao có thể đối xử với người ta lạnh nhạt như vậy? Không thấy tiểu nam tử nhà người ta đang vô cùng bối rối khó xử hay sao?



Có lẽ vì trong lòng nàng sớm đã hiện diện một người khác đi…



Không còn cách nào khác, Như Ý chỉ có thể nói thầm bên tai mấy câu vắn tắt giúp nàng nhớ lại.



“À à, là ngươi.” Vân Khinh dần sáng tỏ.



Nhóm người Bạch Mặc Ngôn tất cả đều tập võ, tai nhạy bén đều bắt được câu nói lẩm bẩm kia của Vân Khinh, nhìn một màn trước mắt mà trợn mắt kinh ngạc. Không phải chứ?! Nàng ta là đang giả vờ thôi đúng không?



Gương mặt dưới mạng che lúc này của bạch y thiếu niên đã sớm đỏ bừng xấu hổ. Cảm xúc ngượng ngùng hụt hẫng ngổn ngang phức tạp trong lòng. Không phải hắn tự kiêu, nhưng thực sự thì từ trước đến nay người nhìn thấy mặt hắn rất ít, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng khiến người người kinh diễm si mê rồi, có thể nói là cả đời không quên. Vậy mà nàng…



“Ngươi là đang diễn kịch đúng không?” Bạch Tư Thành lên tiếng nói ra tâm tư của mọi người lúc này.



Vân Khinh khó hiểu hỏi “Diễn kịch gì?”



Bạch Tư Thành bộ dáng ta đã nhìn ra lòng dạ đen tối của ngươi rồi, tự cho là đúng nói “Đừng giả vờ ngây ngốc nữa. Ngươi chính là giả vờ không nhận ra để hấp dẫn sự chú ý của Nhị ca ta.”



Vân Khinh có chút dở khóc dở cười “Các ngươi hiểu lầm rồi.”



Có điều nhóm người Bạch Mặc Ngôn lại không cho là vậy.



Không cần biết nàng ta là đang giả vờ hay không, nhưng chỉ riêng tội làm đệ đệ của nàng khóc thì đáng đánh. Nghĩ là làm,Bạch Mặc Ngôn bất ngờ hướng mặt Vân Khinh đánh tới một quyền xé gió, nhưng ngay lập tức nắm đấm đã bị Như Ý tiến lên chặn lại.



“Ta nhắc lại lần nữa, các ngươi hiểu lầm.” Vân Khinh sắc mặt đã trở nên âm trầm.



Đúng lúc này một con chim ưng lớn không biết từ đâu bay đến hướng Bạch Mặc Ngôn kêu lên mấy tiếng như dọa nạt. Sau đó đậu trên vai Vân Khinh, thái độ quay ngoắt thân thiết dụi dụi đầu bên má nàng làm nũng.



“Hửm? Sao mấy người lại tụ tập hết ở đây thế?” Nữ tử một thân đỏ rực tựa ngọn lửa đi đến.



“A La.”



“Thái nữ điện hạ.”







Nhóm người Vân Khinh và Bạch Mặc Ngôn cùng quay sang nhìn nhau.