Vương Gia Lấy Vợ

Vương Gia Lấy Vợ - Chương 12




Chưa từng nghe thấy Thu Hoằng tỷ dùng giọng đó để nói chuyện, không chỉ ôn nhu dịu dàng như nước, mà trong đó còn đầy sự giẫy dụa và thống khổ, nghe thấy sự đau thương trong lòng Thu Hoằng, vì thế nàng lao ra khỏi lều, lớn tiếng nói: "Muội đi cùng tỷ"

Hai người ở ngoài lều đều giật nảy người, lúc này Chu Tĩnh Dương mới nhìn thấy rõ trên mặt Lưu Thu Hoằng còn có nước mắt nữa, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tỷ ấy khóc, vội vàng chạy tới lau khô nước mắt giúp nàng ấy.

"Tỷ Thu Hoằng, muội vào thành cùng tỷ, dù sao muội cũng không đợi nổi nữa, muốn chết thì cùng nhau chết"

Lưu Thu Hoằng nhìn vẻ mặt kiên quyết của nàng, ngược lại nín khóc mỉm cười: "Không phải từ trước tới giờ muội đều kiêng kị không nói mấy lời này sao?"

Chu Tĩnh Dương vội vàng đưa tay che miệng mình lại, xấu hổi nói: "Muội sốt ruột quá nên quên mất"

Hàn Thông nhìn hai người phụ nữ, bất đắc dĩ thở dài: "Gặp phải phụ nữ bướng bỉnh, thật sự là giống như thư sinh gặp lính vậy, xem ra ta không ngăn cản nổi hai người! Được rồi, ta đưa hai người vào thành, nhưng hai người ngoan ngoãn cái gì nhất nhất đều phải nghe lời ta nói đó"

"Được"

Nghe hai người phụ nữ trả lời vô cùng thẳng thắn, hắn lại cười khổ lắc đầu: "Hi vọng sau này Mông Vương biết chuyện hắn sẽ không làm thịt ta"

Bọn họ vẫn tiến vào từ cổng phụ phía Tây Nam vào thành, Hàn Thông tìm một chiếc xe ngựa để cho các nàng ngồi vào trong đó, còn bản thân mình lại cải trang thành một người đánh xe.

Hai người phụ nữ lặng lẽ vén màn xe lên một chút nhìn quang cảnh bên ngoài. Trên đường phố xem ra vô cùng yên bình, những người trên đường vội vàng đi lại, không ai nói chuyện với ai, cũng không nghe thấy bất kỳ một tin tức gì

"Xem ra hành tung của Mông Vương vẫn chưa bị bại lộ" Lưu Thu Hoằng thở nhẹ ra nói

Trong lòng Chu Tĩnh Dương cũng thoáng an tâm một chút

Hàn Thông không có đánh xe ngựa đến Lưu phủ ngay, mà lại tùy tiện đi lại vòng quanh trong thành hơn một canh giờ, mới đi đến đối diện một quán rượu gần Lưu phủ rồi dừng lại, nhỏ giọng nói với Thu Hoằng: "Hai người đi vào quán ăn một chút gì đi, để ta đi xung quanh nhà người tìm hiểu một chút"

Lưu Thu Hoằng đồng ý, kéo Chu Tĩnh Dương đi vào quán rượu, tiểu nhị của quán rượu chạy ra chào đón hai người, dẫn hai người tới một cái bàn trống không bên cạnh, Thu Hoằng cảm thấy lo lắng không yên, lại chọn một bạn gần chỗ góc khuất.

Không nghĩ tới ông chủ quán lại nhận ra nàng ấy, từ xa liền vội vàng chạy tới, cười nói: "Đại tiểu thư cô trở về kinh thành từ bao giờ vậy? Không phải cô đến Thất Đài cùng với Mông Vương rồi hay soa?"

Trong lòng Lưu Thu Hoằng thầm kinh hãi, liếc mắt nhìn ông chủ quán ra hiệu: "Ta chỉ ngồi ở đây một chút, ông bận việc cứ làm đi"

Ông chủ quán cũng coi như là thông minh, lập tức hiểu ý, xoay người tránh đi.

Chu Tĩnh Dương nhỏ giọng căng thẳng nói: "Ông chủ quán làm sao có thể nhận ra tỷ vậy?"

Thu Hoằng nhíu mày: "Tỷ cũng không nhớ nữa, trước đây mẹ tỷ thích ăn canh cá Lư ở đây nhất, tỷ tự mình tới đây mua hai lần, không nghĩ ông chủ quán vẫn còn nhớ rõ như vậy"

Tỷ có định hỏi ông chủ quán một chút về tình hình nhà tỷ không?"

"Không thể hỏi, nếu mà hỏi, liền tỏ ra bây giờ tỷ không thể về nhà được, sẽ có phiền phức"

Hai người ngồi ở trong quán tràn đầy tâm sự, cũng không dám nói thêm cái gì, nhưng mà rất nông nóng chờ Hàn Thông trở lại, nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn ta trở về.

Lưu Thu Hoằng cảm thấy hơi lo lắng ngồi không yên, đứng dậy nói: "Chúng ta trở lại xe ngựa trước đã, tạm thời tỷ sẽ đánh xe, chúng ta ra khỏi thành trước, tỷ cảm thấy có gì đó không ổn"

Hai người vừa mới đi ra tới cửa, đã có người hô lớn: "Bao vây quán rượu này lại cho ta"

Ngay sau đó một nhóm người cầm đao kiếm bước vào, tên dẫn đầu liếc mắt nhìn Lưu Thu Hoằng một cái liền vui vẻ, "Lưu đại tiểu thư, quả nhiên là cô ở trong này"

Lưu Thu Hoằng lập tức nhận ra kẻ đó chính là thuộc hạ thân tín đắc lực nhất của Thái tử - Thượng thư Bộ Lễ Phác Thịnh Trí. Bộ Lễ chưa bao giờ chịu trách nhiệm bắt người, vậy mà hôm nay hắn ta lại dẫn theo rất nhiều quân lính đến bao vây quán rượu, mục đích rất rõ ràng.

Theo bản năng Lưu Thu Hoằng liền đứng sang bên cạnh, nàng muốn thu hút sự chú ý của đối phương lên bản thân mình, đồng thời đưa một bàn tay ra phía say vẩy vẩy, ra hiệu cho tiểu nha đầu nhanh chóng chạy trốn

Đứng ở một góc, hơn nửa người của Chu Tĩnh Dương được người đứng phía trước che chắn, nàng nghe giọng nói của đối phương liền biết sự việc không ổn, lúc này phát hiện cửa sổ bên cạnh đang mở ra, nàng liền bám chắt rồi leo lên khung cửa sổ, nhún người nhảy ra ngoài

Binh lính bao vậy quán rượu phát hiện có người trốn ra ngoài, lập tức đuổi theo.

Chu Tĩnh Dương cũng không phải mù quáng mà chạy lung tung, nàng bỏ chạy về phía phủ của Mông Vương, vừa chạy vừa tìm kiếm bốn phía xem có gặp bóng dáng người quen nào không.

Đột nhiên nàng vấp một cái, bước chân dừng lại, đúng lúc có một vài tên binh lính đuổi tới sau lưng nàng, áp chế nàng, nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hàn Thông đang chạy tới từ đường phố đối diện, nàng vội vàng lớn tiếng nói: "Thu Hoằng tỷ đang ở trong tay bọn chúng! Đối phương người đông thế mạnh"

Nàng cố gắng lớn tiếng thét lên về phía không có Hàn Thông, hắn lập tức đứng lại, mà những tên đang bắt giữ nàng lúc này cũng không biết nàng đang quát to cho ai nghe, nhìn khắp nơi, cũng không nhìn thấy người nào đáng khả nghi, bèn dẫn nàng đi trước.

Phác Thịnh Trí đang ở trong quán rượu lúc nhìn thấy nàng bị dẫn tới, nụ cười càng thêm đắc ý.

"Công chúa Trung Nghĩa, một năm nay Hoàng thượng rất trông mong cô trở lại kinh thành, cuối cùng cô cũng trở lại rồi"

Trong giờ phút này tâm tư của Thu Hoằng đã chìm đến tận đáy cốc, Chu Tĩnh Dương đứng ở bên cạnh nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Muội vừa nhìn thấy đại ca Hàn, nhất định Vương gia ấy sẽ kêu Mông Vương tới cứu chúng ta"

Lưu Thu Hoằng vừa định an ủi nàng vài câu, đột nhiên bị một người dùng khăn bịt kín mũi miệng, trong nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh.

Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Mông đang ở trong hoàng cung.

Ngay sau hôm vào kinh thành, không hề bị ai phát hiện, hắn âm thầm ở trong thành quan sát suốt cả một ngày, rạng sáng mới lặng lẽ vượt tường vào cung, trước lúc bình minh đã lẻn được nào cung Ngọa Long của phụ hoàng.

Phía ngoài cung Ngọa Long binh lính canh gác tầng tầng lớp lớp, không phải là người của Bộ Binh, cũng không phải là cấm vệ quân trong hoàng cung, Hoàng Phủ Mông chớp mắt nhìn nhìn, hình như là đó là binh lính đóng ở kinh thành của Nhạc Hải Sơn, hắn ta cũng không phải là nhân vật lợi hại gì, nhưng con gái hắn ta lại là Thái tử phi, hắn ta vào hoàng cùng đảm nhiệm việc canh gác, trong đó nhất định là che giấu một bí mật trọng đại.

Không đi vào từ cửa chính, hắn biết có một mật đao đi thông qua cung Ngọa Long ít người biết tới, cửa vào mật đạo ở phía bắc ngay trong Tàng Thư Lâu (kiểu như là thư viện) đối diện với cung Ngọa Long, vì thế hắn lẻn vào đó trước tiên, thuận lợi tìm được lối vào của mật đạo, sau đó từng bước một tiếp cận cung Ngọa Long, cuối cùng dừng lại ở phía dưới lòng đất của cung Ngọa Long.

Ở trong mật đạo, hắn có thể nghe rõ được những lời nói ở phía trên mặt đất, hắn nghe thấy Hoàng Phủ Thiện đang khổ tâm khuyên nhủ phụ hoàng.....

"Phụ hoàng, từ trước đến nay nhi thần cũng không có đại ác, người hà tất phải làm nhi thần khó xử? Mặc dù gần đây ở Bộ Lễ và Bộ Lại có một chút vẫn đề, là do nhi thần làm việc thiếu cẩn trọng, nhưng mà không nên chỉ vì như vậy mà phế bỏ nhi thần, tất cả người trong thiên hạ, ai có thể biết được sự oan uổng này của nhi thần chứ? Người làm cho nhi thần sau này phải làm người như thế nào đây?"

"Có oan uổng hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất" Nghe giọng nói già nua của Hoàng Phủ Bác, hoàn toàn không tức giận: "Trẫm giao Bộ Lại cho ngươi đảm nhiệm, là muốn cho ngươi có sự rèn luyện kinh nghiệm, không cần ngươi phải hiền lành, nhưng không nghĩ tới việc ngươi vẫn tiếp tục dung túng cho thuộc hạ, làm cho bọn chúng càng ngày càng táo tợn, cùng một giuộc. Trẫm đã cho ngươi thời gian, nhưng ngươi không chịu sửa đổi, trẫm đành phải tự mình ra tay vậy"

"Phụ hoàng nói như vậy, rõ ràng là thiên vị nhị đệ, thuộc hạ của nhị đệ cũng có hành động tham ô, vì sao phụ hoàng không trùng phạt nhị đệ, còn giao cho hắn đội quân hùng hậu? Năm đó hắn cầm đao ép vua thoái vị, sau đó lại kháng lệnh không trở về, rõ ràng là có ý tạo phản, phụ hoàng vẫn như cũ không truy cứu , mặc kệ, phụ hoàng bất công như vậy, nhi thần không phục"

"Ngươi không phục? Vậy để trẫm nói cho ngươi được rõ ràng. Từ trước đến nay nhị đệ của ngươi đều chỉnh đốn thuộc hạ của mình rất nghiêm minh, mặc dù vẫn có và người ở dưới quyền hắn tham tài tham vật, nhưng nếu Mông nhi biết, nhất định sẽ xử lý trước, âm thầm báo cho trẫm biết, rồi cầu xin tha tội cho người đó. Hắn đối với người trong nhà có tình có nghĩa, hết lòng giúp đỡ quan tâm, còn ngươi thì sao? Bị trẫm điều tra phát hiện ra hành động của bộ lại, liền ném đá xuống giếng, chỉ sợ người khác liên lụy tới người, thủ đoạn tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, sau ngày nếu có đăng cơ, không biết sẽ có biết bao thần tử sẽ phải chết oan dưới tay ngươi?"

Dừng lại một chút, Hoàng Phủ Bác liên tục thở dốc, lại trầm giọng nói: "Chuyện ép vua thoái vị năm đó, đơn giản là vì Mông nhi sợ rằng Bộ Lại sẽ rơi vào tay thuộc hạ cũ của ngươi, đến lúc đó những kẻ thân tín của ngươi sẽ mượn cơ hội điều tra trả thù những người liên quan, cho nên cầm đao đến gặp ta, nói thay vì để cho thuộc hạ của hắn phải chịu vũ nhục, thà rằng hắn chết đi, không ngờ tới việc này sẽ bị lan truyền, mà lại bị lan truyền đến mức biến dạng như vậy. Người cho là trẫm không biết gì hết sao, rốt cuộc là ai rêu giao tin đồn đó sao? Thiện nhi, chuyện ngươi khiến cho trẫm phải thất vọng đâu chỉ có một chuyện đó đâu...."

Leng keng một tiếng, giống như là có cái gì đó bị đập vỡ trên mặt đất vậy, rất lâu sau, cũng không nghe thấy bất kỳ một động tĩnh nào trong phòng nữa.

Hoàng Phủ Mông đợi rất lâu, sau đó đưa tay lên đỉnh tảng đá nhẹ nhàng gõ ba tiếng, tiếp đó lại nghe thấy tiếng phụ hoàng mở miệng: "Trong điện lạnh quá, chuyển một cái lò sưởi tới cho trẫm, phải là lò sưởi có ba đỉnh"

"Nhưng mà ..... Thái tử điện hạ nói bên cạnh Hoàng thượng không thể không có ai, muốn nô tỳ....."

"Trẫm vẫn còn chưa có chết đâu" Hắn bỗng nhiên lớn giọng quát một tiếng: "Tên Hoàng Phủ Thiện đó đã không còn là Thái tử nữa rồi! Muốn ép vua thoái vị tạo phản sao? Trẫm còn muốn xem xem hắn có bản lĩnh hành thích cha mình hay không"

Cung nữ bị dọa chạy đi, Hoàng Phủ Bác chắc chắn xung quanh không còn ai, mới lặng lẽ nhấn cơ quan ở đầu giường, một tảng đá từ từ mở ra, Hoàng Phủ Mông từ phía trong đi ra.

"Đứng ở phía sau tấm rèm rồi nói chuyện" Hắn nhỏ giọng nói.

"Phụ hoàng muốn nhi thần lập tức dẫn binh cứu giá?" Hoàng Phủ Mông nhỏ giọng hỏi.

"Không cần.... Thiện nhi cho rằng giam lỏng trẫm ở đây, hắn có thể muốn làm gì thì làm, tội nghiệp cho hắn từ trước đến nay đều không hiểu, mấy quân lính hắn đang nắm trong tay kia có thể làm nên đại sự gì sao? Chỉ là những người khác không có ý chỉ của ta, chắc tạm thời sẽ không lộn xộn đâu" Hoàng Phủ Bác bị giam lỏng trong cung, nhưng sự uy nghiêm vẫn như cũ không hề bị suy giảm.

"Long thể của phụ hoàng có khỏe không?" Hắn cảm thấy giọng nói của phụ hoàng hắn đã suy giảm rất nhiều so với trước kia.

"Một năm trước, thái y chuẩn đoán bệnh nói cơ thể trẫm có bệnh, trẫm không muốn nói cho các ngươi biết, lúc ấy thái y nói trẫm có thể sẽ không sống quá ba tháng, nhưng ngươi xem, trẫm đã kiên trì đứng vững suốt cả một năm đó sao"

Hoàng Phủ Mông sửng sốt đột nhiên quỳ xuống: "Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu, chưa từng chăm lo cho sức khỏe của phụ hoàng, hơn nữa còn tạo ra không ít phiền toái chọc giận phụ hoàng"

Hoàng Phủ Bác âm thầm cười cười: "Trẫm cũng không phải là người cha tốt, thường ngày không có ôn tồn hòa nhã với người, nhưng trong lòng ta thực sự coi trọng ngươi nhất, ngươi nên hiểu điều đó"

"Nhi thần hiểu ạ"

"Trẫm vẫn luôn không mở miệng nói thay đổi lập ngươi lên làm Thái tử, là muốn để cho sau ngày khi người đăng cơ không có bất kỳ một lời đàm tiếu nào, dù sao phía sau Thái tử cũng còn có cả một nhóm người giúp đỡ, tuy rằng ngươi rất quyết đoán, nhưng muốn thu phục chúng, vẫn phải tiến hành từng bước từng bước một, trước hết trẫm giúp ngươi tạo một con đường rút lui tốt nhất, hôm nay trẫm đã chọn ra những tên quan đầu sỏ gây ra chuyện mà thôi, như vậy, cũng không có người giúp Thái tử đưa ra những ý kiến xấu xa."

"Bây giờ ngươi có thể đến Bộ Binh, Đông nhi đang chờ tin của ngươi ở đó, ta biết ngươi chắc chắn không nhịn được mà trở về kinh thành, ta đã bảo Đông nhi phải kiên nhẫn chờ đợi, chờ ngươi dẫn theo quân lính trở lại, liền trực tiếp phong tỏa tám cửa thành, bao vây Đông cung, tự nhiên Nhạc Hải Sơn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ"

"Phụ hoàng, nhi thần đưa người rời khỏi cung trước đã"

"Trẫm sẽ không đi, trẫm muốn ở lại đây, nếu trẫm bỏ đi, chẳng khác nào vứt bỏ hoàng cung chạy trốn sao? Tại sao trẫm phải bỏ trốn? Chẳng lẽ ngươi cho rằng đại ca ngươi thật sự có gan đến mức dám giết trẫm sao?"

hoàng Mông phủ khẽ cắn môi: "Vậy, nhi thần tuân mệnh"

"Còn nữa..... tiểu nha đầu Tĩnh Dương kia, có phải là đi theo ngươi không?"

Hắn cười khổ: "Phụ hoàng đoán được?"

"Nếu trong lòng ngươi không có nàng, sẽ không có khả năng vì nàng mà nhiều lần chống lại lệnh kim bài, ngươi liên tục ngăn chặn ba tấm kim bài, trẫm liền hiểu, cũng không biết tiểu nha đầu ngốc nghếch kia có chỗ nào tốt, ngươi trăm tuyển nghìn trọng vậy mà lại nhìn trúng nàng"

"Phụ hoàng nên hiểu bốn chữ này 'tình hữu độc chung'." (câu này không hiểu là gì nên mình giữ nguyên)

"Hừ"

"Phụ hoàng, nhi thần đi trước làm việc ạ"

"Đi đi"

Hoàng Phủ Bác hơi hơi nhắm mắt lại, sau đó nhấn cơ quan xuống, sau khi nghe tiếng đá xanh chậm dãi đóng lại, đúng lúc có một vài cung nữ đang khó khăn khênh vào trong điện một cái lò sưởi vô cùng lớn.