Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi - Chương 2-1




Mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, vài cơn gió mát thổi qua cũng không làm dịu được không khí đang nóng hừng hực trong khu chợ đấu giá. Tiếng ngựa hí đầy giận dữ vang xa, Tùy Phong đã chồm lên không biết bao nhiêu lần mà khí lực vẫn đang rất dồi dào, bất cứ ai cả gan thử sức cũng bị nó hù sợ chết đứng dù con ngựa đã bị cột chặt lại còn thêm hai tráng đinh ra sức ghì lại.



Vị chủ quản rút khăn lụa trong tay áo ra, lau lớp mồ hôi dính nhớp trên mặt và cổ, thấy hàng người đã sắp hết mà con ngựa vẫn một mực phản kháng. Cho đến khi không còn ai đứng trên sân khấu nữa, hắn đành tiếc nuối thở dài, gõ ba tiếng lên bục gỗ cao cấp, hắng giọng nói:



“Thật tiếc, ở đây không có ai là chủ…”



Lời còn chưa nói xong, Tùy Phong đã lại hung hăng lồng lên, hai tráng đinh nãy giờ ghì con ngựa cũng đã thấm mệt, sức lực yếu đi rất nhiều. Cứ thế, chỉ thêm vài lần chồm lên, dây cương liền đứt rời. Được tự do, nó đứng trên hai chân sau hí một tràng dài sảng khoái rồi quay mình chạy thẳng ra ngoài.



Nói thì dài chứ mọi chuyện chỉ diễn ra trong tíc tắc, vị chủ quản bị dọa sợ đến hóa đá, đến khi thấy con ngựa đã biến mất mới vội hồi tỉnh, chân tay chỉ loạn xạ, miệng hô hoán:



“Mau, còn không mau đi bắt nó lại, nó mà chạy mất thì biết ăn nói sao với Nhị thiếu gia.”




Mạc Kỳ Phong vốn muốn tham gia thử vận may lại bị Phụng Phi Vũ ngăn cản. Nay thấy Tùy Phong bỏ chạy, không nói một lời, ngay lập tức thi triển khinh công đuổi theo, lòng khấp khởi hy vọng mình có thể may mắn trở thành chủ nhân của một con ngựa tốt như thế. Phụng Phi Vũ tính ở lại nhưng chớp mắt đã thấy bốn bề vắng lặng, buổi đấu giá sáng đã chấm dứt. Những người khác vì con ngựa bỏ chạy liền cụt hứng, lục đục kéo nhau qua các gian đấu giá khácm, chỉ còn mình Phụng Phi Vũ ngồi chơ vơ trên cao, sau lưng là tùy tùng Phi Hổ vẫn một mực đứng im chờ lệnh chủ. Hắn chán nản, nghĩ thời gian gấp rút, còn chờ đến khi nào mới gặp được người, không bằng hắn đi gọi Mạc Kỳ Phong về rồi ngay lập tức lên đường.



Nghĩ là làm, Phụng Phi Vũ khẽ huýt sáo, trên nền trời xanh trong, một cánh chim nãy giờ vẫn chao lượn một cách tự tại trên cao chợt sà xuống đậu trên vai. Đó là một con ưng lớn có bộ lông màu đen ánh xanh, dải yếm trước ngực là lớp lông tơ màu xám mềm mại, đôi mắt sáng quắc đầy uy dũng, trên đầu đội một cái mũ trùm dát vàng được chế tạo tinh xảo, nhìn cũng biết chủ nhân của nó có địa vị không tầm thường. Phụng Phi Vũ khẽ gọi tên Mạc Kỳ Phong, con ưng dường như hiểu ý, kêu lên một tiếng dài rồi vỗ cánh bay đi. Hắn không chút chần chừ, chân điểm nhẹ, ung dung khinh công theo hướng bay của vật cưng, rời khỏi gian đấu giá.




Chợ đấu giá được tổ chức ở khu đất lớn nằm ở phía Tây Nam Sơn thành, lúc này vì con ngựa xổng chuồng mà náo loạn thành một đoàn. Tùy Phong phi nước đại, đạp đổ không biết bao nhiêu gian hàng ở hai bên đường, người chạy nháo nhào, la hét inh ỏi càng như đổ dầu vào lửa. Mạc Kỳ Phong xuất hết 8 phần công lực mới rượt kịp con ngựa bất kham, đang tính nhảy lên lưng thì nó chợt đứng lại, nhanh như chớp đá mạnh hai chân sau về phía hắn, nếu không phải nhờ võ công cao cường, hắn đã thịt nát xương tan vì cú hồi mã thương uy dũng kia.



Mạc Kỳ Phong lùi lại hơn chục bước, không vì một cú đòn đó là khiếp sợ, ngược lại càng thêm hứng chí bừng bừng, ngựa tốt, quả thật là ngựa tốt. Tùy Phong biết kẻ kia cũng thuộc dạng có bản lĩnh, liền nhanh như chớp vọt đi, đến ngã tư đường, chợt rẽ sang phải, chạy thẳng về phía một gian hàng nhỏ bán đồ trang sức ở gần cuối đường.



Tiếng la hét vang lên khắp nơi, ai thấy con ngựa to lớn đen tuyền chẳng khác nào quái vật đều sợ đến hồn phi phách tán, nhanh chóng dạt ra hai bên đường. Tùy Phong cứ thế chạy một mạch về hướng đã định, Mạc Kỳ Phong đuổi gấp theo sau, cách đó không xa, Phụng Phi Vũ cũng đã xuất hiện, vừa lúc chứng kiến một màn ngoạn mục.




“Ngựa điên, mau tránh!”



Mạc Kỳ Phong hét lên, trong lòng lại thầm nghĩ không xong, khoảng cách giữa hắn và con ngựa quá xa, không cách nào đến gần được. Mặt khác, đứng trước gian hàng trang sức bằng gỗ là một thiếu niên cao gầy, vóc dáng thư sinh yếu ớt, tóc cắt ngắn kỳ dị, trên mặt có một vết sẹo dài chạy từ thái dương xuống đến cằm, đôi mắt màu hổ phách ngơ ngác nhìn con ngựa lực lưỡng đang vung vẩy hai chân trước trong không trung một cách giận dữ. Mọi người không hẹn mà cùng nín thở, chờ đợi cảnh thiếu niên chết thảm dưới vó ngựa.



Thiếu niên như sợ đến mức hóa đá, trơ mắt nhìn thần chết đang vung lưỡi hái tử thần, nhưng chẳng ai may mảy phát hiện một tia nhìn sắc lạnh ẩn hiện trong đôi mắt có vẻ ngây thơ yếu đuối kia. Một bóng áo xanh nhanh như chớp xoẹt tới, Phụng Phi Vũ nhanh tay kéo thiếu niên lùi lại 1 bước, vừa kịp lúc vó ngựa dẫm xuống, chỉ cách vị trí ban nãy của hắn chưa đến một gang tay.



Thiếu niên kia vì bị kéo bất ngờ liền ngã chỏng vó trên nền đất đầy bụi, tư thế thập phần khó coi, mặt cắm xuống đất, mông chổng lên trời, khiến mọi người đang căng thẳng cũng vì hắn mà cười đến nghiêng ngã.