"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???" - Chương 59: Chuộc lỗi




Tại quán cà phê.....

Vương Tú ngồi đối diện với Dược Khải Minh.

"Tại sao lại muốn báo cho tôi biết"

Vương Tú lơ đễnh đáp:

"Chỉ là tôi không thích tên đó làm anh rể của tôi"

"Cô nghĩ tôi không biết cô có thù hận với Gia Hân!!!! Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao???" Anh khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, hỏi Vương Tú.

"Anh tin hay không thì tuỳ, còn chuyện thù oán của tôi, tự tôi giải quyết không cần anh lo"

"Cô ấy nói sẽ kết hôn thật sao"

"Anh có quyền lựa chọn, có thể tin tôi hoặc không!"

Dược Khải Minh nhìn Vương Tú dò xét, ả ta vẫn cái vẻ ngoài bất cần, tỏ vẻ không quan tâm nhưng anh cảm nhận dường như Vương Tú đã không còn oán hận cô. Nếu không thì tại sao ả lại báo cho anh tin này. Anh quyết định tin vào lời ả.

"Nói đi, cô có thể giúp tôi"

"Mỗi ngày tôi sẽ nhắn địa chỉ mà hai người sẽ đi đến chuẩn bị cho lễ cưới. Còn lại tuỳ vào khả năng của anh"

Nói rồi ả đưa cho anh một tờ giấy. Trên đó có ghi một địa chỉ. Là nơi cô thử váy cưới vào ngày mai.

Rồi ả đứng dậy, bỏ đi.

Dược Khải Minh cầm tờ giấy trên tay, khuôn mặt mỉm cười. Anh nhất định phải làm cho cô đổi ý không được kết hôn vớ tên đó.

***********

Dược Khải Minh trở về nhà, thì gặp Tiểu Na cùng Hướng Ân vẫn còn ở nhà chưa đi.

"Anh, em có chuyện muốn nói với anh"

Tiểu Na nhìn thấy anh đã về, chạy lại nhìn anh cẩn thận nói.

"Ừ, anh cũng đang có chuyện muốn hỏi em" Dược Khải Minh nhìn Tiểu Na, rồi vào nhà.

"Gia Hân định sẽ kết hôn phải không???"

Tiểu Na thoáng giật mình, tròn mắt hỏi:

"Sao anh biết"

"Vương Tú báo cho anh, cô ta sẽ gửi cho anh địa chỉ mà Gia Hân sẽ đi để anh có thể gặp được cô ấy"

"Cô ta sao???? Anh tin vào lời cô ta nói sao! Cô ta là người đã làm cho hai người phải cãi nhau đấy, anh biết mà"

"Phải nhưng anh nhận thấy thì cô ta có vẻ như đã làm lành với Gia Hân rồi, vậy nên cô ta mới báo cho anh biết tin" Dược Khải Minh nói ra suy nghĩ của mình.

"Thật sao!!!"

"Đứa nhỏ đó, có phải là con của anh không?" Anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi, anh không tin Gia Hân có thể quên anh nhanh như vậy, còn có cả con với người đàn ông đó.

"Chuyện đã như này em cũng không giấu anh nữa, thực ra thì con bé tên Vương Vân Du, nó là..."

Tiểu Na còn chưa nói xong mà Khải Minh đã chặn lại:

"Em nói con bé tên Vân Du sao!"

Tiểu Na gật đầu chắc nịch.

"Đúng, lúc chị ấy mới sinh, em hỏi chị ấy đặt tên con là gì, chị ấy suy nghĩ gì đó rất lâu rồi mới mỉm cười nhất định phải đặt là Vân Du"

Dược Khải Minh mỉm cười. Cô nói đó không phải là con anh, lại luôn miệng nói anh không được cướp đứa bé đi thì ra anh chính. Là bố của đứa bé. Cô vẫn còn yêu anh, yêu anh rất nhiều ngay cả cái tên lúc anh nói cô cũng nhớ.

"Tại sao em biết cô ấy sinh"

"Lúc đó chị ấy cũng gọi điện cho anh mà"

Lẽ nào là lần đó. Cô đã gọi điện cho anh. Số điện thoại đó chính là của cô. Anh đã gọi cô nhưng cô không nghe gì cả.

Tiểu Na lại nói:

"Chị ấy sinh sớm, đứa bé thì lại có máu giống với máu của anh lại còn bị bệnh huyết tán, cần phải truyền máu gấp, chị ấy nói chị ấy đã gọi cho anh nhưng mà khi nghe giọng anh, chị ấy lại không đủ can đảm để nói. Rồi chị ấy nhớ ra em cũng em gái của anh. Nên đã gọi điện cho em nhờ em giúp, em cũng định sẽ nói cho anh nhưng chị ấy laij ngăn cản, còn nói là nếu nói cho anh biết chuyện chị ấy sẽ lại bỏ đi. Vì vậy em mới giấu anh, em cũng hỏi về cuộc sống của chị ấy, chị ấy nói...khoảng thời gian đó, chị ấy được anh Tử Nam chăm sóc rất tốt, còn nói anh Tử Nam đã..." Tiểu Na vừa nói, vừa lén nhìn phản ứng của anh. Càng nói càng nhỏ dần rồi im bặt.

"Còn nói gì!" Dược Khải Minh khuôn mặt đầy tức giận.

"Còn nói...còn nói...anh Tử Nam cũng đã tỏ tình, ngỏ ý theo đuổi chị ấy, lúc chị mang thai"

Hai tay anh nắm chặt lại nổi đầy gân xanh..

Dược Khải Minh cố gắng không nổi giận, nói:

"Được rồi, bây giờ đưa điện thoại em đây"

Tiểu Na răm rắp làm theo, mặc dù đang rất tò mò.

"Hướng Ân, cậu đưa con bé về giúp tôi" rồi anh lên phòng đóng cửa lại.

********

Tại nhà họ Vương.

Vương Tú đi qua đi lại trong phòng. Không biết có nên sang phòng của cô không.

Sau khi nói chuyện với anh xong, ả cũng vừa chợt nhớ là chuyện của ả và cô vẫn chưa giải quyết xong.

Thực ra thì ả cũng không còn oán hận cô nữa rồi. Từ sau cái hôm phát hiện ra toàn bộ sự thật, mẹ ả chết là vì tưởng đó là ả chứ tất cả nguyên nhân không phải lỗi của cô. Ả đã suy nghĩ rất nhiều. Ả đã định sẽ sang phòng của cô nói lời xin lỗi nhưng mà ả không đủ dũng khí. Ả làm nhiều chuyện xấu như vậy, ngăn cản anh và cô đến với nhau, còn hãm hại cô, khiến hai người xảy ra hiểu lầm. Ả sợ cô sẽ không tha thứ cho ả.

Bây giờ, ả cũng nên nói một lời xin lỗi với cô dù moi chuyện đã muộn. Chuyện của anh và cô, ả sẽ cố gắng hết sức để chuộc lại lỗi lầm.