"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???" - Chương 52: Đau lắm




Chuông cửa vang lên, Vương Gia Hân đặt Tiểu Du nằm xuống, bên ngoài thời tiết lạnh cô mặc chiếc áo khoác mỏng, xoa xoa tay chay ra ngoài mở cổng.

Tiểu Na đâu có biết lái xe, tại sao hôm nay lại đi xe đến, ai chở con bé đi, còn chiếc xe này, cô nhìn....có vẻ rất quen, chẳng lẽ......

Vương Gia Hân lo sợ, chân tay lạnh cóng, vì vội ra mở cổng mà cô quên cả mặc áo khoác, gió lạnh tạt vào mặt, rất rát cô trợn tròn mắt, nước mắt cô chảy xuống không rõ là do gió lạnh hay là do khi cô nhìn thấy người đàn ông ấy bước xuống từ chiếc xe, đang tiến về phía cô.

Vô thức lùi lại phía sau, Dược Khải Minh rất nhanh chỉ còn vài bước nữa là đến trước mặt cô.

Tiểu Na thấy Vương Gia Hân đang run cần cập thì chạy vội lại phía cô, lắc mạnh hai tay cô:

"Chị Gia Hân, em xin lỗi, em không cố ý..."

Cô gạt phắt cánh tay Tiểu Na ra, cô biết chuyện này không phải là do lỗi của con bé, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết nhưng hiện tại cô rất khó để đối diện với anh.

Anh tiến một bước, cô lại lùi một bước, anh cố kéo lại khoảng cách giữa hai người trong khi cô lại càng gấp gáp làm giãn ra khoảng cách ấy.

Dược Khải Minh mất kiên nhẫn, bước hai bước dài về phía vô. Vương Gia Hân sợ sệt, khuôn mặt vô trắng bệch, cô chạy vào trong nhà bế vội lấy Tiểu Du định chạy lên tầng nhưng Dược Khải Minh đã nhanh tay hơn, anh túm chặt lấy cánh tay cô.

Tiểu Na vào nhà, lên tiếng:

"Chị Gia Hân...để em bế Tiểu Du cho"

Vương Gia Hân lắc đầu nguầy nguậy. Cô rất sợ, sợ nếu cô không giữ Du cẩn thận. Anh sẽ bắt con bé đi, cô sẽ mất con bé.

Dược Khải Minh nhìn cô gấp gáp bế Tiểu Du như vậy, thì nhăn mặt, đứa bé này có phải là con của anh.

Anh bế Tiểu Du đưa cho Tiểu Na, Vương Gia Hân nhìn Tiểu Du đang bế trên tay bị giành mất thì vội chạy tới định bế lấy Tiểu Du.

Nhưng cô lại bị giữ lại, Dược Khải Minh nắm chặt lấy cổ tay cô, không chịu buông.

"Nói chuyện với anh!!!"

Anh nói rồi lôi cô ra ngoài.

Vương Gia Hân vặn vẹo muốn rụt tay lại. Cô không muốn làm vậy. Không muốn làm anh bị thương nhưng cô không còn cách nào khác, cô đưa tay cào mạnh vào cánh tay anh.

Dược Khải Minh quay lại nhìn, vì bất ngờ mà nới lỏng cánh tay cô ra, Vương Gia Hân nhân lúc này vùng khỏi tay anh, cô khóc bỏ chạy lên phòng đóng chặt cửa lại.

Anh cũng chạy theo nhưng chậm hơn cô. Đứng trước cửa phòng cô, anh mặc kệ vết thương ở tay bị chảy máu vì cô cào vào, anh đập cửa không ngừng gọi tên cô

"Gia Hân, em mau mở cửa ra, anh muốn nói chuyện với em, mau mở cửa"

Trong phòng, Vương Gia Hân hai tay run rẩy, cô tựa vào cửa khóc.

Cô giơ bàn tay vừa cào vào cánh tay anh lên trước mặt, bàn tay còn dính cả một chút máu.

Anh chắc hẳn sẽ rất đau!!!!

Cô hận bản thân mình, tại sao??? Tại sao cô luôn miệng nói hận anh, ghét anh nhưng vì sao cô vẫn yêu anh.

Cô làm việc gì cũng luôn nhớ tới anh, muốn gặp anh.

Ngay cả đi dạo cô cũng chỉ đi qua những nới anh đã từng đưa cô đến.

Không phải cô nói sẽ không khóc vì anh nữa sao.

Sao khi chỉ vừa nhìn thấy anh thôi cô đã không tự chủ mà bật khóc.

Tại sao khi cào anh tim cô nó lại đau đến thế.

Đau lắm...tim cô bây giờ cũng như cô vừa caamf chính bàn tay mình cào lên nó hàng nghìn vết.

Trái tim cô như bị rỉ máu, cô phải làm sao để hết yêu anh.

Cô ngồi thu vào một góc, tay trái cào mạnh vào mu bàn tay phải.

Cô cứ cào mạnh vào nó, như tự trừng phạt chính bản thân mình vì đã làm anh bị thương.

***************

Ngoài phòng, Dược Khải Minh gọi tên cô, Tiểu Na đứng phía sau khó xử không biết nên làm thế nào cho phải.

Cùng lúc này, Dưới nhà vang lên tiếng nói chuyện của ông bà Vương.

Tiểu Na một tay bế Tiểu Du, một tay kéo Dược Khải Minh xuống dưới nhà chào ông bà Vương.

"Hai bác, cháu mới đến" Tiểu Na nói.

"Khải Minh!!! Cháu cũng đến nữa sao, vậy Gia Hân đâu rồi???" Ông Vương nói.

Khi nhìn thấy vết cào trên cánh tay của anh, thì ông đã biết hai người chắc chắn là vừa gặp nhau vết cào kia, chỉ có thể là do Vương Gia Hân gây ra.

Bà Vương cũng đưa mắt nhìn về phía ông Vương nhìn, bà vội kéo Dược Khải Minh ngồi xuống ghế, chạy vào lấy hộp thuốc cùng bông băng ra.

Dược Khải Minh dường như không hề không quan tâm tới vết thương, anh quay sang nói với ông bà Vương:

"Hai bác cháu biết là cần để cho cô ấy được yên tĩnh, nhưng...hai bác có thể cho cháu chìa khoá phòng của cô ấy được không, cháu thực muốn nói chuyện với cô ấy" anh nói.

Bà Vương nhìn ông Vương, rồi cũng đi vào lấy thìa khoá phòng của cô.

Tiểu Na đưa Du Du cho ông Vương bế thì chạy ra ngoài lấy áo khoác của anh đem vào, giơ trước mặt anh:

"Anh mặc vào đi, đừng để chị ấy nhìn thấy vết thương chị ấy sẽ rất sợ"

Hiện tại, trời lạnh nhưng anh chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi trắng vì gấp gáp xuống xe để gặp cô, mà ngay cả mặc áo khoác vào anh cũng không làm, vậy nên khi kéo cô đi, anh xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay vì vậy mới bị cô cào vào.

Anh nhìn chiếc áo khoác rồi cũng cầm lấy, đem theo chìa khoá dự phòng lên phòng của cô.

-----------

Hết chương visu cũng có một vài lời muốn nói.

Hiện tại thì Su đang viết cùng một lúc hai bộ truyện nên thời gian dành cho truyện đầu này cũng sẽ giảm bớt đi để dành cho cả truyện thứ hai nữa.

Theo lời các bạn đọc truyện, mình tạm thời sẽ dừng viết truyện thứ hai, trở về lịch cũ mỗi ngày một chương cố gắng hoàn truyện sớm nhất có thể.

Vậy nên những ngày vừa rồi, để các bạn phải chờ truyện thật xin lỗi.

Mình sẽ đăng lại đầy đủ, những ngày không đăng chương mình sẽ bù lại cho các bạn sau.