"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???" - Chương 50: Sự thật là vậy!!!!




Xế chiều, Vương Gia Hân xuống nhà, vì lệch múi giờ nên cô ngủ một giấc đến tận 5 tiếng sau mới tỉnh.

Vừa bước xuống nhà, không ngờ cô đã chạm trán với Vương Tú. Cô sững người nhìn ả

Ả cũng bất ngờ không kém, nhất là khi thấy cô có thể đi lại thì càng bất ngờ hơn, ả nói:

"Cô...tại sao cô lại về đây, còn chân của cô..."

"Đã lâu không gặp em, chị đi lại được từ lâu rồi, chỉ là em không biết mà thôi"

Cô cười đáp, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt ả.

"Quay về đây, vậy đã gặp anh ta chưa" Ả ta đắc ý nói..

"Chẳng là gì của nhau, vậy nên không cần phải đi gặp mặt làm gì"

"À, vậy tôi có nên gọi điện bảo anh ta tới đây không nhỉ???" Ả ta vênh mặt, lớn tiếng nói với cô, như thể ả rất thân với anh vậy.

"Nếu em thích thì tuỳ em"

Cô bỏ lên phòng.

Ả ta đứng nhìn cô bỏ đi, trong lòng đầy phẫn nộ.

Ả còn tưởng sau khi biết rõ chuyện lúc trước, thì cô sẽ bỏ di không quay trở về nữa

Nhưng ả đâu biết rằng, lần trở về này, cô đã khác trước rất nhiều rồi. Cô đã không còn là Vương Gia Hân của ngày xưa nữa.

Vương Tú lửa giận đùng đùng, bỏ ra khỏi nhà.

******************

Tối đến, trong bữa ăn, Vương Tú vắng mặt, ông bà Vương nói ả có việc nên không về kịp.

Cô thầm nghĩ chắc ả không có nói chuyện ả đã gặp cô rồi.

Trong khi mọi người đang vui vẻ ăn cơm thì ả Vương Tú từ đầu xuất hiện.

Ả chào ông bà Vương rồi bỏ lên phòng, coi như không nhìn thấy cô.

Cô cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ăn cơm.

*****

Sau bữa ăn, Vương Gia Hân lên phòng, xem Tiểu Du đã ngủ chưa, rồi cô xuống phòng khách:

"Ba, me con có chuyện muốn hỏi"

"Có chuyện gì sao???" ông Vương hỏi

"Con và Tú là chị em cùng cha khác mẹ"

"Gia Hân, sao con lại hỏi vậy" Bà Vương sợ hãi hỏi cô.

"Có người nói cho con biết, ba mẹ trả lời con đi"

Ông Vương cắt ngang:

"Đó là sự thật, tất cả là lỗi của ba, con lớn rồi, cũng nên biết sự thật, muốn biết gì ba sẽ kể cho con nghe"

"Tại sao, mẹ của Tú lại bị bắn" hít thật sâu, cô nói điều băn khoăn của cô bấy lâu nay.

"Bà ta vay lãi suất, vì không có tiền trả nên bị bọn chủ nợ bắn chết"

"Và....con là người đã hại chết bà ấy"

"Sao con lại nói vậy, con không giết bà ấy" _ lời của bà Vương

"Con hiểu lầm rồi, bà ấy chết là do bà ấy tình nguyện" ông Vương nói

"Con không hiểu, Vương Tú nói bà ấy bị bắn là vì đỡ đạn cho con" - Vương Gia Hân

"Là Vương Tú sao, con bé vẫn còn nhớ chuyện lúc đó" bà Vương hỏi lại, bà dường như không tin vào lời của cô nói.

"Em ấy nói cho con biết" cô gật đầu chắc nịch, khẳng định lời cô nói là sự thật.

"Mọi chuyện không phải như con bé nghĩ"

Trầm ngâm một hồi ông nói tiếp:

"Thực ra, ngày hôm đó hai đứa mặc hai bộ váy giống hệt nhau, nhìn phía xa chắc chắn sẽ không phân biệt được con và Tú Tú, bà ta cũng vậy, khi nhìn thấy có người chĩa súng vào con, bà ấy ở phía xa nhìn thấy, cứ nghĩ con là Tú Tú nên mới chạy ra đỡ đạn, trước khi bà ấy được đưa vào bệnh viện, còn không ngừng gọi tên Tú Tú"

"Gia Hân, tất cả lời ông ấy nói là sự thật, con không phải là kẻ giết người, lời Vương Tú nói không phải là sự thật"

"Không phải, tất cả đều không phải, chính cô ta là kẻ giết mẹ tôi....mấy người....mấy người....bao che...cho nhau"

Đột nhiên Vương Tú từ đâu chạy lại hét lớn lên.

"Tú Tú, con nghe thấy hết rồi sao???" Bà Vương hỏi.

"Mấy người...mấy người đều nói dối, tôi không giết mẹ tôi" Ả lắc đầu nguầy nguậy.

(Ad: hihi...haha...hôhô....ta đã bảo đừng xuống dưới tầng mà còn không nghe. Ả ta *trợn mắt* là đứa nào bắt ta phải xuống. Ad: *cứng họng* hihi là ta...là ta. Ả ta: sau này a tính số với mi. Ad: *cầm dép* mi giỏi, ngoại truyện ta hành mi, cho mi chết)

**********

Vốn ả định xuống dưới lầu nhưng khi đi ngang qua phòng của cô, ả lại nhìn thấy có một đứa bé chỉ vài tháng tuổi nằm ở đó, nghĩ tới nghĩ lui, ả vẫn nghĩ đó là con của Dược Khải Minh nhưng ả không tin, Vương Gia Hân chỉ trong vòng có một năm mà vừa có thể đi lại như trước, lại còn vừa có một đứa con.

Tò mò nên ả mới xuống, tính hỏi thử ông bà Vương nhưng không ngờ lại nghe được tin chính ả là kẻ đã giết người không phải Vương Gia Hân.

Bà Vương chạy lại, nắm lấy cánh tay ả, ra sức nói:

"Tú Tú, mọi chuyện không phải lỗi của con, chúng ta đều không làm gì sai, bà ta mới là người có lỗi"

Dù cho bà Vương có khuyên nhủ ả bao nhiêu, cố gắng giúp ả nhận ra nhưng ả vẫn như không nghe thấy, gạt phắt tay bà Vương ra, ả chạy lên phòng, đóng chặt cửa, Vương Gia Hân lo lắng đuổi theo nhưng không kịp, ả đã khoá trái cửa.