"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???" - Chương 17: Tiếng khóc trong lăng mộ




Thời tiết bắt đầu chuyển dần sang mùa đông. Nhiệt độ về đêm giảm xuống rất thấp. Đã vậy lúc ngồi trong nhà, Hướng Ân lại bày trò tắt hết điện xem phim mới hay, Vương Gia Hân và Tiểu Na có phản đối nhưng vô dụng điện vẫn bị tắt dưới sự đồng ý của chủ nhà là anh_Dược Khải Minh. Tiểu Na và cô vốn đã rất sợ ma giờ tắt điện đã sợ lại càng sợ cộng thêm tiếng gió thổi vì vù ngoài trời khiến cho hai chị em không khỏi rùng mình, đến mở miệng cũng không dám. Vương Gia Hân ngồi co chân trên ghế đắp một chiếc chăn mỏng, kéo lên che gần hết khuôn mặt chỉ để lộ mỗi hai con mắt thỉnh thoảng lại liếc trái liếc phải.

"Á!!!!!" Vương Gia Hân hét to nắm chặt lấy cánh tay Dược Khải Minh,rúc đầu vào người anh. Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một con ma đầu be bét máu, hai con mắt thì toàn là màu trắng, móng vuốt sắc nhọn giơ lên vồ lấy người đối diện khiến cho Vương Gia Hân sợ hãi hét lên. Còn Dược Khải Minh thì lại vô cùng sung sướng, vui vẻ cười ôm lấy giả bộ trấn an cô nhưng thực chất lại chuẩn bị nói ra những lời khiến cho Vương Gia Hân không khỏi khiếp đảm.

"Đừng sợ, có anh đây, em xem con ma chuẩn bị lấy đứa trẻ ra khỏi ngôi mộ kìa."_Anh nói.

"Đừng nói nữa mà" _Vương Gia Hân nhắm tịt mắt hai tay ôm lấy tai không ngừng lắc đầu, ngồi sát bên cạnh anh coi anh như vị thần bảo hộ mình.

Dược Khải Minh tiếp tục công kích cô:

"Em xem con ma làm gì đứa trẻ kia kìa, mẹ nó chết rồi."

"Anh đừng nói nữa mà" Vương Gia Hân run rẩy nói.

"Nhìn kìa, con ma đó đang..."

"Em không nói chuyện với anh nữa" Vương Gia Hân chen ngang.

"Được rồi, anh đưa em lên phòng" nói rồi anh bế thốc cô lên, hướng về phía phòng ngủ , trước khi đi không quên dặn dó Hướng Ân trông coi tiểu Na.

"Này nhóc, sợ thì cứ nói, cô ôm chặt như vậy không sợ tôi ngạt thở chết sao"_Hướng Ân lên tiếng.

"Chỉ là tôi thấy nó hơi ác thôi" tiểu Na lắp bắp lấy cớ, vội vàng rụt cánh tay ôm chặt lấy coorr Hướng Ân lại, ngại ngùng cúi đầu xuống.

"Này anh đi đâu vậy" tiểu Na gọi với lại nhát thời cảm thấy mình nói gì đó sai sai.

"Thấy chưa gọi là anh vẫn hay hơn, phải không" Hướng Ân tươi cười đáp lại."Tôi đi về"

"Này, anh đi về vậy ai ở đây với tôi" "chú ở lại đi, tôi hứa không gọi chú là chú nữa" tiểu Na tiếp tục nói.

"Nhớ đó"

Dược Khải Minh đưa cô về phòng vội vac trấn an cô vốn chỉ định hù cô một chút ai ngờ cô lại nói sẽ không nói chuyện với anh nữa cơ chứ.

"Anh xin lỗi, đừng giận anh nữa" anh đưa tay lau nước mắt cho cô.

"Không" cô quay mặt về hướng khác không thèm nói chuyện với anh.

"A, Hân Hân anh đau quá" Dược Khải Minh nhăn nhó.

Vương Gia Hân thấy anh nói đau thì bao nhiêu bực tức tan biến hết chỉ còn lo lắng cho anh cô vội xoay người lại đưa tay lau nước mắt nắm. Hặt tay anh hỏi:

"Anh đau ở đâu, tại sao lại vậy hay là thức ăn có vấn đề???"

"Đau ở đây, bà xã nói không cần anh nữa nên anh đau"anh cười nắm lấy bàn tay cô đặt lên ngực trái của anh.

"Anh!!!" coi tức giận nói không lên lời.

"Anh xin lỗi, cười lên nào" anh đưa tay kéo khẽ khóe miệng cô thành một hình vòng cung.

"Giờ chúng ta đi ngủ mai còn phải đi lấy máu" anh nói rồi ôm cô vào lòng.

Trên phòng thì yên tĩnh nhưng xuống dưới phòng thì không giống như vậy một chút nào.

"Này,, có xem phim không"

"Phim gì???"

"Trao lầm tình yêu cho anh"

"Không!!!" Hướng Ân nhanh chóng đáp lại.

"Không xem thì thôi tôi xem một mình" tiểu Na trả lời.

15 phút sau

"Này"

"Hic...hic... nữa..."

"Này"

"Hic..."

"Cô cầm luôn đi"

"Anh...híc....híc.."

Khò...khò...khò.. Hướng Ân đang từ nhiệm vụ đưa khăn giấy cho tiểu Na thì không biết từ lúc nào đac ngủ quên mất.

Tiểu Na sụt sùi lau nước mắt quay lạị nhìn Hướng Ân ngủ hồi lâu rồi cũng nhanh chóng tìm được một chỗ ngủ hợp lí rồi chìm vào giấc ngủ.