Hắc Nhị Vương ngồi trong dục phòng, hắn nhìn một lượt những sủng nữ dưới chân, lớn tuổi nhất trong số này là 19 tuổi, còn nhỏ nhất chắc là 12 tuổi chính hắn cũng không nhớ rõ nữa.
Những đứa nhỏ thì chỉ cần ngồi ăn cho hắn xem. Đồ ăn cũng hết sức đa dạng, chỉ cần ăn một cách ngon lành nhất giống như những con mèo nhỏ . Còn lớn hơn một chút thì phải nằm dưới chân hắn, gương mặt phải ưa nhìn, tóc phải thật mượt mà, khi chạm vào phải có cảm giác giống tơ lụa. Còn lớn tuổi hơn thì thân hình phải đẹp, đơn giản là khi chạm vào cảm giác cũng phải thật tốt.
Cả kinh thành này đồn hắn dâm ô, sủng nữ nhỏ nhất cũng chỉ vừa mới thành niên. Tiếng xấu lan vào trong cung, chẳng có hào môn quý tộc nào dám gả con gái cho hắn. Đến Hắc đế cũng phải lắc đầu. Bát Vương gia cũng nhiều lần khuyên Nhị Thúc của hắn phải bảo dưỡng thân thể, ham mê ái tình về già nhất định suy thận.
Lúc này một sủng nữ hắn yêu thích từ trong lòng áp vào khuôn ngực rắn chắc vạm vỡ của hắn, ngón tay khẽ di nhẹ:
- Vương gia, thiếp theo chàng cũng hơn ba tháng rồi, để đêm nay thiếp hầu chàng làm ấm giường cho chàng..
Đôi mắt của Hắc Nhị Vương thâm thúy nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, rồi nhìn xuống khuôn ngực sâu hun hút trước mắt, đôi tay đã đưa lên túm lấy cặp bồng đào no tròn kia ấn vài cái:
-Tên của ngươi.... ?
Giọng nói như ma lực rót vào tai mỹ nhân trong lồng ngực, nữ nhân chớp lấy thời cơ phối hợp rên rỉ theo nhịp tay của hắn, giọng nói thập phần mê luyến:
- Thiếp tên Hồng Lạc Nhân.
Hắn đẩy nữ nhân ngã xuống giường, một tay hắn chống xuống nệm gấm, đôi mắt thâm thúy vô cùng:
- Để xem ngươi có thể làm gì.
Lúc này hắn ra lệnh cho tất cả sủng nữ trong phòng lui xuống.
Hồng Lạc Nhân vui sướng, một tay nắm lấy tà áo của hắn vạch xuống.
"Thân thể của hắn đúng là cực phẩm"
Lời cảm thán này là của nữ nhân đang ngồi trên nóc nhà nhìn xuống. Nữ nhân một thân hắc y, khăn che quá nửa khuôn mặt chỉ lộ ra cặp mắt xanh bạc lấp lánh dưới ánh trăng rọi.
Sau màn lẩn trốn cận vệ cùng ám vệ, cô tự cảm thấy mấy tên vô dụng đó tại sao vẫn còn giữ lại làm chi cho hao gạo. Một người đã lẻn tận lên mái nhà của Hắc Vương Phủ mà thần không biết quỷ không hay. Lại chẳng có ai xuất hiện để giao chiến.
Nữ nhân lật miếng ngói rộng ra thêm một chút rồi nhìn xuống dưới. Đột nhiên cô phát hiện ra hắn ta đang cười. Nụ cười khiến người khác phải lạnh cả cột sống. Lúc này nữ nhân trong lòng hắn đang ra sức gục đầu vào đũng quần của hắn, theo nhịp nhấp lên nhấp xuống. Việc mà ai cũng biết đó là việc gì.
Nữ nhân trên nóc nhà đã sớm nhận ra bọn họ đang làm gì, nán lại lâu một chút chắc chắn sẽ được xem xuân cung đồ miễn phí, nhưng đối với việc này cô chẳng có hứng thú cho nên cô cũng nhìn trước ngó sau chuẩn bị rời đi.
Lúc đến thì không thấy bóng dáng một tên ám vệ nào, lúc muốn rời đi thì khó khăn, đột nhiên ám vệ của hắn bỗng tăng lên rất đông, từ xa đã giống như những bóng ma nhảy lên các thanh xà ngang ẩn mình, không ổn nếu cứ tiếp tục ở trên mái sớm muộn gì cũng bị phát hiện.
Ở dưới căn phòng lúc này, Hồng Lạc Nhân từ trong nơi tư mật của nam nhân cứng ngắc vươn cổ lên hít thở, thứ này rõ ràng đã làm tận 20 phút mà vẫn không có dấu hiệu " tỉnh dậy". Trong lòng cô khẽ thảng thốt chả lẽ nào Vương Gia bị bất lực?? Đôi mắt thoáng lên sự kinh ngạc cùng sợ hãi.
Cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của người đàn ông quyến rũ này. Chính là ánh nhìn thâm thúy muốn đâm thẳng xuyên thấu tim gan cô, đường cong nơi khóe môi vẫn bảo toàn nhếch lên nửa cười nửa không.
Hắc Nhị Vương vốn chẳng có tâm tình tận hưởng hoan lạc từ giây phút hắn phát hiện con sói hoang đang trốn trên nóc nhà rồi. Đây cũng không hoàn toàn là nguyên do mà căn bản hắn không có hứng thú với những nữ nhân được hắn nuôi như sủng vật. "Lên" vì con vật của mình nuôi là thứ kinh tởm không thể nói bằng lời.. giống như đem bản thân đi giao cấu với động vật vậy.
Lần này cũng như vậy, nữ nhân này gây cho hắn một chút hứng thú nhưng vẫn không khiến hắn có thể lên, cấm dục lâu như vậy mà vẫn không có phản ứng thì có lẽ hắn cần tìm đại phu rồi.
Mười năm về trước vì luyện Phá Thiên Đoạt Địa mà hắn phải thanh tâm quả dục. Đến nay đã 27 tuổi, võ công đã đạt đến đỉnh giới cao nhất nhưng hắn gần như chẳng còn hứng thú với ái dục nữa. Thú vui nuôi sủng vật là con người cũng bắt nguồn từ việc năm xưa Hoàng Thái Hậu giá lâm nhìn trúng con Bạch Miêu hắn nuôi bèn trắng trợn cướp về, dăm ngày vì chán ghét mà xuống tay giết chết nó còn đem về tận phủ Hắc Nhị Vương để khiêu khích.
Chính vì vậy mỗi năm hắn đều vào cung bắt tất cả những cung nữ được bà ta yêu thích đồng thời tuyển tất cả những danh nữ, cùng mĩ nữ trong thiên hạ về phủ của hắn, chừa lại đám bình phàm nhập cung để chọc cho bà ta tức đến la hét mà không làm gì được. Mối ân oán giữa bà ta và hắn vẫn chưa kết thúc đâu.
Hắn xuống tay đánh ngất nữ nhân trong lòng. Đôi mắt đã lộ rõ những tơ máu đỏ. Việc hắn không thể lên cũng giống như án tử treo trên cổ, việc này nhất định không thể để lộ ra ngoài. Nhưng có lẽ việc này đã bị con mèo hoang trên nóc nhà nhìn thấy rồi cũng nên.
Vừa nhắc đến cô ta, cô ta liền từ trên nóc nhà rơi xuống sàn thạch. Thân thể thon dài, trang phục màu đen với chất liệu khá thô kệch, không biết cô ta nhặt ở đâu ra. Mái tóc dài đen nhánh mượt mà một cách bất thường, không giống như mái tóc khô xơ trong trí nhớ của Hắc Lang. Khuôn mặt được che đi bằng một mảnh vải đen để lộ ra đôi mắt màu xanh bạc phủ một thứ hàn quang liễm diễm. Hắn nghe thấy ngoài cửa có tiếng người:
- Vương Gia, ngài ổn chứ?
Nữ nhân dưới đất thoáng cứng đờ, hắn bất giác mỉm cười, đôi mắt đẹp của hắn nhìn vào nữ nhân dưới đất, tư thế này cũng giống như những sủng vật quỳ dưới chân hắn, hắn lên tiếng:
- Các người lui xuống đi.
Sau khi đám thủ hạ rời đi, lúc này hắn mới bước từ trên giường xuống, vạt áo đen mỏng khoác hờ lộ ra khuôn ngực rắn chắc cùng những khối cơ bụng cắt nét rõ ràng, làn da nâu rám rịn một tầng mồ hôi mờ nhạt khẽ ánh lên dưới ánh đèn, thân hình cao lớn của hắn như phủ lấy dáng người dưới thân.
Nữ nhân lúc này mới lập tức quỳ một chân trên sàn lạnh, hai tay đã đan vào nhau, cúi đầu lên tiếng.
- Vương gia, đắc tội rồi.... thuộc hạ vì đuổi theo sát thủ mà vô tình làm hỏng mái nhà....... Cho nên mới không may rơi xuống.....
Nữ nhân vẫn cúi đầu không nhìn ra kẻ đang đứng kia lúc này cười rất đáng sợ.
- Ngươi làm hỏng chuyện của bổn Vương. Một tên sát thủ cũng đuổi không tới. Còn làm hỏng mái nhà ... Ngươi là không cần mạng hay do bản thân ngươi quá kém cỏi ?
Nữ nhân vẫn không dám nhìn lên, chỉ sợ dung nhan của chính mình chưa khôi phục xấu xí, để hắn phát hiện sẽ thật rắc rối. Nơi này tuy nguy hiểm, chủ nhân thì biến thái. Nhưng vẫn còn tốt hơn trại đấu người, cô cần lưu lại nơi này lâu một chút.
Hắc Nhị Vương vẫn cười, đuổi theo sát thủ mà làm hỏng cả mái nhà. Chứ không phải vì nhìn trộm hắn mà vô tình làm hỏng mái nhà sao? Từ bên ngoài cận vệ của hắn lại lên tiếng:
-Bẩm Vương gia, phía đông Hậu Viện phát hiện 16 thi thể sát thủ chết do đao chém, kèm theo 4 thi thể chết do thoát đốt tủy gáy. Hiện đang xét nghiệm thi thể....
Lúc này Hắc Nhị Vương mới thâm thúy nhìn về nữ nhân áo đen vẫn đang quỳ một chân dưới sàn thạch. Hắn ra lệnh cho cận vệ bên ngoài.
- Điều tra lai lịch, lui xuống đi.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế bọc da thú gần đó, tâm tình tràn ngập nghi hoặc, nữ nhân không dám ngẩng đầu:
- Vì sức khỏe chưa khôi phục, tạm thời tiểu nhân không thể kiểm soát được sức mạnh, sát thủ đều do tiểu nhân hạ sát.
- Làm tốt lắm, ngươi cũng lui xuống đi.
Nữ nhân lúc này mới thở phào, chuẩn bị rời khỏi phòng thì tấm mạng che mặt bất giác tuột xuống.