Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ - Chương 52: Trường sinh tửu, vạn kiếp bất phục




Cổng Âm giống như bị ai phá mở, một lượng tiểu quỷ nhỏ thoát ra ngoài. Khiến cho chủ Diêm La điện vội vàng phái một binh đoàn quỷ sai đi thu dọn. Tại chức Thời Sinh Diêm Vương đại nhân bị chọc giận thật rồi. Hắn đem bàn trà từ Lục Cốt hất bay. Từng cái chén đều vỡ vụn. Loạn, dám làm loạn cả Âm tà địa phủ, rốt cuộc là thằng nào?



Hình Thiên ngồi trên cây Trường Sinh đem Bích La Tửu mới trộm được tu một ngụm, sảng khoái ngồi vắt vẻo hưởng thụ vị cay nồng của rượu ngon. Từ trên cành cao ngắm vườn bỉ ngạn đỏ thẫm, mà muốn hoa cả mắt. Hắn nhìn tên Phán Quan cách đó không xa. Lãnh đạm ngồi tự đánh cờ. Lại nhìn về vết xé kết giới mà bản thân tạo ra đang được một nhóm quỷ sai ngồi vá lại. Hình Thiên bật cười ha hả, vá làm quái gì, lát hắn trở lại lại xé ra lần nữa thôi, uổng công tốn sức. Hahaha...



Hình Thiên bị một lực cực mạnh đạp ngã khỏi cây Trường Sinh. Đúng là gặp quỷ rồi. Hắn chật vật định đứng dậy thì lại bị một lực mạnh khủng khiếp đá một cú, tuy là hồn thể nhưng đau đớn không giảm chút nào. Khi xưa nghe nói đến Đinh Tiêu Hồn của Cửu Trùng Thiên Bạch Tử Hoạ dùng để trừng phạt thê tử tương lai của hắn đã là kinh khủng. Đến bây giờ chỉ có đá vào hồn thể cũng như muốn giết hắn một lần nữa vậy.



- Thời sinh, dừng tay ta sai rồi...



Vị nam nhân tóc đỏ không hề nể tình tiếp tục dùng đoản thương vụt vào hắn. Đánh đến khi hắn không thể thốt ra tiếng được nữa. Khốn kiếp.. Thời Sinh... ông đây ghi hận ngươi rồi nhé...



Diêm La chủ sau khi đánh tên tội đồ nghịch thiên kia một trận đã hạ lòng hả dạ, ngũ quan tinh xảo cùng mái tóc đỏ diêm dúa khiến hắn thật sự xứng đáng với địa vị Quỷ Vương hiện tại. Thời Sinh một chân dí lên đầu nam nhân dưới đất, chất giọng khàn khàn yêu nghiệt:



- Hình Thiên, ngươi năm đó được ta cho Trọng Sinh vào nhân loại không hề biết đại ân mà còn quay lại lấy oán báo ân của ta là sao??



Phán Quan Hứa Tào cũng từ đâu xuất hiện, mái tóc đen của hắn rất phù hợp với đường nét thanh tú kia. Bộ y phục màu xanh lá này thật nổi bật giữa sắc đỏ của Bỉ Ngạn Hoa, Thời Sinh đem ánh mắt chứa đầy sủng nịnh gọi nam nhân kia một tiếng:



- Phu nhân, ngươi xem hắn lấy oán báo ân...



Hứa Tào không nể mặt dội cho hắn một gáo nước lạnh.



- Làm Trượng phu của ta? Ngươi xứng sao?



Mặt Thời Sinh lập tức xụ xuống, Hình Thiên nằm dưới đất cười muốn nội thương, phần lưng đã bị tên khốn phí trên dẫm cho hai cái.



-Ai da, bằng hữu vạn năm mới gặp lại. Tha cho Hình mỗ đi...





- Ngươi còn dám nói tha, ngươi xem cái đám rắc rối ngươi tạo ra cho ta kìa. Có biết hậu quả của việc phá hoại đấy không hả? Tiểu Quỷ thoát ra, ngươi có biết hậu quả không hả?



Hình Thiên tất nhiên không biết, hắn chỉ không nghĩ việc quản lý của Âm phủ lại lỏng lẻo như vậy.



Hứa Tào một tay kéo Hình Thiên dậy, một bên phủi bụi trên quần áo hắn, một bên đẩy Thời Sinh cách ra một chút.



- Diêm Vương đại nhân, nếu trách thì nên trách ngươi đã nới lỏng phạm vi giam hãm tiểu quỷ, ta đã nói với ngươi hàng trăm lần, chỉ cần đẩy chúng vào Âm cảnh tầng thứ 12. Để chúng tu luyện nhân tính. Nhưng ngươi một mực muốn làm trái ý ta. Đem bọn chúng thả trong khổ sai cảnh làm công cho ngươi? Ngươi là ngu dốt còn tỏ ra nguy hiểm, lại muốn trách người khác đúng hay không? Ngươi bỏ cái tay ra khỏi eo của ta...




Thời Sinh làm mặt cún nhỏ bị khiển trách. Cúi đầu nghe phu nhân hắn trách móc. Thật muốn cắn cái môi phấn nộn kia một cái. Hình Thiên đem tất cả vào trong mắt, lại bật cười ha hả.



- Lâu quá không gặp, Thời Sinh bây giờ thành đoạn tụ rồi sao?



Nói xong Hình Thiên lại nhảy ra một đoạn tránh công kích từ đối phương. Ân ân ái ái. Tuy Hứa Tào thư sinh nho nhã, so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn. Nhưng dẫu sao cũng là nam nhân. Người ta lại không phải ưỡn ẹo cái gì. Tên Thời Sinh này mấy vạn năm cũng không nạp thất mà quay ra chơi bê đê rồi sao? Hắn đúng là chết đủ lâu rồi nhìn nhân sinh mà cảm thán không thôi.



Hứa Tào, Thời Sinh, Hình Thiên đều có xuất thân từ nhân loại mà tu thành thần. Nay coi như Hữu duyên thiên lý, có cơ hội tương phùng tại địa phủ.



Hứa Tào đem Bích La tửu chia ra ba bát. Một bên ân cần rót rượu, một bên muốn tát vô cái mặt không biết liêm sỉ của Diêm Vương kế bên.



- Lâu rồi không gặp. Ngươi lần này chết thật rồi sao?



Hứa Tào mở lời, Hình Thiên đột nhiên nhận ra điều không đúng? Trùng sinh đổi hồn đúng một lần, nay thần hồn không dung nhập mà tách khỏi cơ thể loài người kia. Hắn ấy vậy mà... chết lần nữa?



- Không, chỉ là tạm thời thôi.




Thời Sinh lên tiếng, đồng thời nhìn lại Hứa Tào đang kinh ngạc kia, tiếp tục giải thích.



- Đưa hắn trở lại là có mục đích, năm đó không phải là nói rõ rồi sao?



Hình Thiên lắc đầu, con mẹ nó cả mấy vạn năm rồi ai mà nhớ cho nổi, nhìn Hứa Tào đang mang bộ mặt hoài nghi nhân sinh mà xem kìa.



- Ngươi nói như vậy lúc nào?



Thời sinh luống cuống giải thích.



- Là lúc mà tên tóc trắng kia đưa kẻ đó nhập vòng luân hồi. Rồi hắn cất nhắc việc lịch sử lặp lại vô định kia mà đưa vào vài vị thần nữa vào nhập luân hồi?? Phu nhân quên rồi sao?



Hứa Tào thật sự muốn đen mặt:



- Thứ nhất, đừng có gọi ta là phu nhân, thứ hai, ta không hề biết chuyện ngươi đưa những kẻ khác nhập luân xa.




Thời Sinh muốn toát mồ hôi hột, khuôn mặt biểu tình bất đắc dĩ cười khổ một cái.



- Cái này không phải một mình ta làm, đừng giận chứ.



Hình Thiên ở bên cắn hạt dưa mà tu một ngụm rượu, vậy mà hắn cứ tưởng bản thân được trùng sinh sống lại. Hoá ra chỉ là quân dự bị của chiến tranh.



- Tên Vân Dịch đó đưa nhiều người nhập luân xa như vậy. Lại là đang chờ cô ta hồi sinh sao?




Thời Sinh cùng Hứa Tào rơi vào trầm lặng.



- Ngươi nói hồi sinh, lại không nói là họ hồi sinh, ngưoi quên lời nguyền kia rồi à.



Vừa nhắc đến vị Thần thiên cổ kia mà ba người quả thực rùng mình. Quá đáng sợ rồi. Đánh một trận mà huỷ thiên diệt địa. Cái tên Vân Dịch kia vẫn không biết tự lượng sức như vậy. Chấp niệm quá sâu rồi.



- Hình Thiên, ngươi nói là trọng sinh nhưng cũng chỉ là trọng sinh vào thời khắc cập kề sinh tử hỗ trợ loài người kia thôi. Càng không thể để lộ thân phận của ngươi. Ta nói ấy mà. Vân Dịch lãnh đạm là thế. Nhưng lại máu lạnh vô tình. Đừng để thân phận của ngươi ảnh hưởng đến đại cục. Càng không thể ở lại chỗ ta mà ăn vạ được.



Thời Sinh lắc đầu nhấn huyệt thái dương.



- Ta tuy là chủ Âm giới nhưng nhìn hồn thể của ngươi mà nói. Vẫn chưa đến lúc cho đi đầu thai được. Cho nên...



Hứa Tào phẩy tay một cái, sổ sinh tử hiện ra trên không trung.

- Ta làm chủ cuốn sổ này. Nhưng cũng chỉ có thể uỷ khuất ngươi dùng chung xác thể với nhân loại kia. Khi nào hắn chết, ngươi có thể trọng sinh trên thân phận của hắn. Nhưng nhân loại này lại mang ý định cầu sinh quá lớn. Mệnh chưa tàn. Ta càng không thể bắt hắn quy về Diêm la điện. Ngươi trở lại nhập vào Thần thức của hắn.



- Rắc rối như vậy sao? Không thể cho ta có cơ thể riêng sao?



- Vạn Kiếp bất phục hữu nhân thân, bản thân ngươi không phải chết vì hy sinh cho lục giới. Ngươi là mắc sai lầm nghiêm trọng đến mức nếu không phải Vân Dịch lên tiếng xin ta giữ lại. Ngươi e là cũng đầu thai thành súc sinh vạn kiếp mới lại có thể làm người. Nhân loại kia lại sinh ra hợp bát tự với ngươi mới miễn cưỡng chấp nhận phần hồn này của ngươi.



Ba người uống đến đầu óc mê man nói ra vô số cấm sự. Hình Thiên gục xuống bàn đá, nhớ lại thiên kiếp luân hồi. Thời Sinh lặng lẽ vén sợi tóc mềm mại rũ xuống bên má phải của Hứa Tào, nhìn da thịt nhiễm hồng tới tận vành tai. Phần da cổ cũng đỏ một mảnh. Hai mắt hắn tối lại, phải nhanh đuổi tên "Bạn cũ " này đi. Bộ dạng này của Hứa Tào hắn không muốn ai nhìn thấy.



Nghĩ đoạn lập tức cởi áo choàng phủ qua thân hình gầy gầy kia. Một tay tiện tiễn Hồn thể của Hình Thiên nhập Thần thức của nhân loại kia. Cho hắn ngủ thêm một thời gian. Đến khi thật sự cần đến hắn.

Thời Sinh lười biếng vung một tay đem sổ sinh biến mất. Lại một tay nâng bát rượu tu thêm một ngụm. Đúng là đau đầu.