Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ - Chương 47: Trùng Sinh đổi hồn




Nam Yến chìm trong bóng tối. Nạn ma thú ngày một hoành hành. Tuần trăng tháng 11 đã điểm, bóng tối đến sớm hơn nuốt trọn lấy từng mảnh rừng trúc hoang lan ra những mảnh sa mạc cháy nắng ở phía Nam. Ngọn đuốc doanh trại được thắp lên. Bột xà cốt cùng vỏ cây trầm hương tan trong sương đêm dày đặc.



Số lượng quân binh cũng đã hao tổn, bạc trắng là thứ kim loại đắt đỏ, vốn là đồng tiền giao thương nay được thợ rèn từ khắp cả nước thu về rèn binh khí. Hắc Hùng bị thương khá nặng.



Hắn trầm ngâm ngồi trong lều doanh trại. Đem mảnh khăn băng lên miệng vết thương. Cơn sốt ngày một gần, hắn nhận ra độc từ nanh vuốt của ma thú vô cùng nguy hiểm. Có thể đem hắn nghiền nát từ trong nội tạng lẫn biến đổi hắn trở thành một loại khát máu mất nhân tính. Nhưng hắn tin sức mạnh tinh thần của hắn có thể trụ được. Nếu đêm nay hắn có thể ép độc ra khỏi cơ thể thì trận chiến vẫn phải tiếp tục. Hoặc không thể, hắn sẽ tự kết liễu đời mình. Ý chí mơ hồ cùng cơn sốt ập tới. Đôi mắt hắn bị nhiễm đỏ. Trong cơn mê, hắn thấy mình bước vào một khoảng không tối tăm. Phía xa hắn thấy một cánh đồng bỉ ngạn đỏ thẫm cùng một gốc cây đại thụ. Hắn giống như đang bay lên, đây là nơi nào?



Hắn thấy mình giống như được giải thoát vậy. Từ phía dưới cánh đồng, một thư sinh mặc đồ trắng đung đưa cây bút. Khoé môi khẽ lẩm bẩm.



- Trùng sinh của Hình Thiên? Thú vị đấy, đã là Thần thì không thể chết được.



Nói xong, nam nhân áo trắng đưa cây bút gạch một đường. Bỉ ngạn đỏ xung quanh bùng lên hào quang đỏ thẫm kinh diễm.

Hắc Hùng mơ hồ hạ xuống. Cơ thể nhẹ bẫng, hắn muốn tiến đến chiếc bàn đá nơi vị thư sinh kia đang ngồi. Nhưng hắn phát hiện càng bước đến thì người kia càng xa dần. Bỉ ngạn đỏ dưới chân hắn giống như ngày một lan rộng. Đem màu đỏ cùng hào quang kia bao vây mọi lối vào. Càng bước lại càng xa, càng nhìn lại càng mở ảo.





- Tướng quân, ngài nên trở về rồi.



Hắn nghe thấy có ai đó đang gọi mình. Đau đớn bất chợp ập đến. Cơn nóng như thiêu đốt thân thể. Hắn choàng tỉnh trong đau đớn. Và... linh hồn của kẻ nào đó đã xuyên thẳng qua hắn. Cùng hắn nhập thể.



- Hắc Hùng... ngươi không sao chứ?



Đứng trước mặt hắn là một đại mỹ nhân, mỹ nhân này nhìn cũng thật quen mắt. Chỉ là ký ức của loài người kia. Giống như đã bị chính bản thể linh hồn nhấn chìm. Hắn là Hình Thiên, thiên tướng mạnh nhất của Thiên Giới. Cơ thể hắn giống như được tái sinh một lần nữa. Vết thương nơi cánh tay liền lại thật nhanh chóng. Trong ký ức của người phàm kia nữ nhân này là



- Bạch Thiên Nhan ...?



Nữ tử đem lá thuốc đã sắc đến bên giường gỗ. Mùi thảo dược dễ chịu cùng mùi thơm đặc biệt trên cơ thể nàng ta. Hắn cảm thấy quen thuộc quá.



- Hắc Hùng, ngươi ngây người cái gì? Khó chịu ở đâu sao?



Bát thuốc đặt xuống bàn trà trên giường gỗ. Nữ nhân này mặc chiến giáp. Khuôn mặt xinh đẹp kiên cường thật khác xa với tưởng tượng của hắn về nữ nhân phàm giới. Năm xưa khi hắn hy sinh trong trận chiến tam giới để phong ấn Ma Thần. Cơ thể hắn bị hoà tan cùng tro cốt của kẻ đó. Linh hồn hắn lạc giữa cổng luân hồi. Rồi hắn trùng sinh vào một gia đình võ quan. Chỉ là đến tận bây giờ hắn mới thức tỉnh. Hắn nắm chặt lấy tay nữ nhân trước mắt. Kéo nàng ta ngồi lên đùi mình.



- Thiên Nhan, ngươi là nữ nhi lẽ ra không nên xuất hiện tại nơi này.



Nàng ta trợn tròn mắt không kịp phản kháng. Những lời này quá xa lạ đi. Hắc Hùng vốn chẳng phải kẻ ăn chay. Hay là hắn bị trúng độc rồi. Đầu óc có vẻ không được bình thường.



Cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn. Linh Xà Vũ giống như bị sức mạnh kia ảnh hưởng lập tức hiện nguyên hình thành một con mãng xà trắng to lớn, hai mắt đỏ như Hoả Hồng Ngọc loé sáng đe doạ kẻ trước mặt. Bạch Thiên Nhan cảnh giác lùi lại, hai tay nắm chặt nhìn kẻ đối diện. Hắn không phải Hắc Hùng. Bạch Xà là lần đầu tiên Bộc phát yêu lực mạnh như vậy. Cô cũng không thể ngờ hình dạng thật sự của nó lại lớn đến như thế. Con mãng xà trườn lên phía trước đe doạ kẻ đối diện. Cô rùng mình lùi lại khi thấy cặp mắt ưng của hắn chuyển sang đỏ thẫm. Khí tức bức người, sức mạnh kinh khủng từ nội lực cường đại tản ra. Cơ thể hắn như bao bọc bởi Thần khí. Ánh mắt đỏ như máu đem yêu xà kia doạ một phen:




- Yêu vật to gan này lại dám đe doạ ta ?



Bạch Xà rất nhanh bị sức mạnh kia doạ cho sợ chết khiếp, rùng mình biến thành con rắn nhỏ nhanh chóng chui vào tay áo của Bạch Thiên Nhan lẩn trốn. Ngay lúc này Bạch Thiên Nhan cũng hoàn hồn. Cô lùi dần về phía cửa trại. Hắn ta đã biến thành người khác. Lửa trại phía sau đột nhiên bị dập tắt. Một lượng ma khí lớn ập vào khu doanh trại. Khói xanh chập chờn vờn lấy bóng tối. Quân binh lập tức dàn trận. Nam nhân hất tà áo choàng kèm theo ánh nhìn ra lệnh:



- Ngươi tốt nhất nên ở trong này, ma thú không dễ đối phó đâu, tự bảo vệ tính mạng mình.



Bạch Thiên Nhan chỉ kịp nhìn theo bóng lưng của kẻ đó. Hắn rốt cuộc là ai? Hắc Hùng vốn bị thương vô cùng nặng. Nhưng kẻ này hình như không hề mang thương tích nguy hiểm nào nữa. Giống như phép màu vậy. Hắn là Thần thánh hay yêu quỷ? Kẻ này đã đổi hồn cho Hắc Hùng sao? Hắc Hùng đã chết rồi sao?