- Thánh Quân, cơn gió nào đưa ngài tới Âm Giới của ta vậy?
Nam nhân áo tím bước vào Phủ Diêm Vương, tiên khí trong sạch toả ra tứ phía, khiến không ít tiểu quỷ cùng linh hồn tụ tập. Nhưng rất nhanh sau đó, hộ vệ âm phủ đã có mặt, giải tán đám đông tò mò. Năm nay là năm Tân Tỵ thứ 999. Sau trấn động một vạn năm trước âm giới đã ít nhiều có thay đổi. Kẻ đang giữ chức Diêm Vương bây giờ cũng là một nhân vật khét tiếng khi còn sống. Dung mạo xuất trúng, thần lực cũng đáng kinh ngạc. Khi sinh thời người ta gọi hắn là..
- Thời Sinh, với diện mạo xinh đẹp của ngươi lúc lên triều có đủ uy lực đe doạ kẻ khác hay không?
- Thánh Quân, tên của ta không phải ai cũng có quyền gọi nó. Ngài hãy tôn trọng gọi ta một tiếng Diêm Vương đại nhân đi.
Vân Dịch bật cười, tên gia hoả này đúng là vô cùng thú vị. Chỉ tiếc rằng hắn không đủ năng lực để quản được sổ sinh tử. Kẻ mà hôm nay Vân Dịch muốn gặp là một tên Phán Quan. Thiên giới có thiên quy, âm giới cũng có nguyên tắc làm việc riêng. Trước giờ Thánh Quân như hắn chưa bao giờ quản việc sinh tử của một ai. Nhưng hôm nay hắn nhất định phải gạch tên một kẻ khỏi Sổ Sinh.
Hắn nhìn về vườn hoa Bỉ Ngạn mênh mông trước mắt, đôi mắt đen thẳm nhìn vào thư sinh đứng giữa đồng hoa đỏ như máu kia. Vị Diêm Vương trẻ tuổi kia quả thực có chút không vừa ý với thứ tiên khí này. Chúng làm cho Hoa của hắn héo đi không ít.
- Ngươi đến tìm Hứa Tào sao? Ra đó mà nói chuyện với hắn đi. Thu cái tiên khí của ngươi lại ngay, ngươi đang phá hoại vườn hoa của ta đó.
Vân Dịch lịch sự thu hồi khí tức trên người, cúi đầu hành lễ, không nhiều lời rời khỏi điện Diêm Vương hướng về nơi kẻ mang tên Hứa Tào kia đang đứng.
Hứa Tào nhận ra nhân vật phong vân trước mắt. Một vạn năm trước người này đã cho mượn thần lực xây lại âm giới. Đóng chặt Quỷ Môn Quan. Không rõ lần này vị Thần Tiên này đến gặp hắn, có phải việc liên quan đến vòng luân hồi được sắp đặt kia hay không?
- Đã lâu không gặp Hứa Tào tiên sinh.
Hứa Tào cúi người hành lễ. Sổ sinh tử cũng biến mất trên mặt bàn thạch. Đôi mắt hắn bình lặng nhìn vị Thần Tiên trước mắt.
- Thánh Quân, không biết ngài tìm ta có việc gì?
Vân Dịch nhìn về cây Trường Sinh hùng dũng trên đỉnh đầu, cùng vườn hoa bỉ ngạn đỏ thẫm bao quanh mình. Ánh trăng nhìn từ dưới này có màu xanh lục vô cùng quỷ dị.
- Bản Thần tới đây là muốn nhờ ngươi giúp một việc. Ta muốn gạch tên một kẻ khỏi sổ sinh.
Vân Dịch không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề chính. Gạch tên một người khỏi sổ sinh đồng nghĩa với việc tước đi sinh mệnh hiện tại của hắn. Dù là Thiên quy hay Âm luật đây cũng là điều không thể. Việc này trái với luân thường đạo lý, kẻ phạm quy sẽ lập tức bị đẩy xuống 18 tầng địa ngục.
- Thánh Quân, điều này là không thể. Ngài cũng biết sinh tử của một người không thể nói muốn gạch là gạch. Hắn cũng có số mệnh của mình. Chi bằng chờ đến khi vận mệnh kết thúc. Hắn cũng sẽ phải quy về Diêm Vương điện.
Vân Dịch xoay lưng lại, tâm trí hắn có chút rối bời. Quả thực không thể làm khó Hứa Tào. Hắn cũng không dám khẳng định việc này có đúng đắn hay không?
- Hứa Tào tiên sinh có thể xem dùm ta người đó khi nào thì kết thúc sinh mệnh hay không?
Vị phán quan lắc đầu, việc can thiệp sinh tử của một người đã không thể, thì tuổi thọ của người này cũng không thể tiết lộ. Việc tiết lộ đồng nghĩa tương lai của kẻ đó sẽ thay đổi.
Vân Dịch khẽ thở dài, hắn không muốn dùng đến cách này. Nhưng nếu đàm phán không thành công thì hắn chỉ còn cách cướp sổ sinh tử. Hắn nhất định không thể để lịch sử lại tái diễn, hắn quá mệt mỏi với việc chứng kiến đau thương mất mát rồi.
- Hứa Tào tiên sinh, xin thứ lỗi.
Vân Dịch giơ cánh tay, thuật pháp chuẩn bị thi triển thì nhìn thấy Hứa Tào đột ngột ngước nhìn hắn:
- Thánh Quân, vô ích thôi.. kẻ mà ngài muốn gạch tên không hề có trong sổ sinh tử.
Vân Dịch kinh ngạc thu hồi cánh tay.
-Không thể nào, ngươi có chắc chắn về điều đó không?
Hứa Tào đem sổ sinh tử biến ra trong tích tắc, vô số cái tên hiện ra chạy dọc hướng khoảng không bay lên giống như đang nhảy múa. Kẻ mà Vân Dịch tìm làm sao có thể xuất hiện trên sổ sinh tử khi hắn ta hoàn toàn bất tử cơ chứ.
Thậm chí là hiện tại hắn đang sống trong xác thịt con người. Nhiều vạn năm trước, khi mà trận chiến cuối cùng chấm dứt chiến tranh tam giới. Kẻ bị khống chế kia dù bị phá huỷ nhân dạng, xé nát hồn phách nhưng hắn vẫn không ngừng hồi sinh. Cả nữ nhân kia cũng như vậy. Linh hồn không thông qua Chuyển Luân điện mà trực tiếp tái sinh trên nhân dạng con người. Điều này đã là nghịch thiên. Nhưng chẳng ai có thể ngăn chặn. Hay nói chính xác là không ai đủ sức mạnh để ngăn chặn.
Hắn lại ngước nhìn lên cây trường sinh, khuôn mày khẽ chau lại. Chẳng nhẽ, việc năm xưa khi hắn quyết định dùng một phần nguyên thần của mình để đem một phách của yêu thần kia đầu thai vào kiếp này là sai lầm rồi sao? Việc đưa cái tên của kẻ kia lên bánh xe luân hồi cũng không thể thay đổi được sinh mệnh của kẻ đó. Mà hắn càng hận hơn vì mối nghiệt duyên ai oán kia. Chỉ cần một khi sợi dây sinh mệnh của hai kẻ đó gắn kết với nhau, tất cả những gì hắn cố gắng cứu dỗi và xây dựng đến tận bây giờ, đều sẽ trở thành công cốc.
- Hứa Tào tiên sinh, thứ lỗi vì đã mạo phạm, bản Thần cáo từ.
Từ đằng xa, Thời Sinh hướng đôi mắt sắc lạnh âm trầm nhìn về phía Hứa Tào. Tên Thánh Quân đó suýt nữa đã đem Hứa Tào của hắn nghiền thành cát bụi. Một tên thần tiên lại quản nhiều sự đời trần thế như vậy. Đã thế còn dám âm mưu cướp sổ sinh tử. Nếu thời gian này không phải hắn tiêu tốn quá nhiều sức lực để xây dựng lại âm phủ thì hắn sẽ không để tên thần tiên đó dễ dàng bước xuống địa bàn của hắn. Hắn càng thấy nực cười về câu chuyện tình cảm cẩu huyết của tên áo tím kia. Chỉ vì một nữ nhân mà hao tâm tổn lực như vậy. Hắn thật sự không tưởng tượng được nếu một ngày kia vị thần nguyên thuỷ kia sống lại. Một kẻ thần lực có giới hạn như Vân Dịch có thể chống chọi được hay không? Hay hắn lại tiếp tục hy sinh người con gái kia. Đúng là một tên khốn giả nhân giả nghĩa.
Thời Sinh khinh bỉ hất đuôi áo bước vào Diêm Vương Điện.