Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ - Chương 26: Kẻ thế thân




Tây Môn Đông Thành ra lệnh cấm cửa biên giới với lý do, xây dựng chiến tuyến quân sự số 2. Nội chiến vừa dẹp, cho nên hạn chế việc giao thương cùng ngoại quốc. Đồng thời tiến hành điều tra tài sản của các hào môn quý tộc. Nghi ngờ việc bòn rút thuế dân, khiến ngân khố hao hụt.



Sau khi lệnh vừa ban xuống, quả nhiên đồng loạt hào môn thế gia gấp rút trở về, bao nhiêu năm nay quốc khố vốn trống rỗng. Việc bỏ trống ngân khố không phải cũng là do tên Hắc Nhị Vương đó mà ra hay sao. Vậy mà bây giờ rốt cuộc hắn lại muốn điều tra việc bòn rút công quỹ để lấp đầy ngân khố. Rõ ràng là trở mặt như trở bàn tay. Bao nhiêu năm không điều tra, tự dưng lại muốn điều tra. Chắc chắn là muốn làm khó họ...



Đáng tiếc thay, mĩ nhân còn chưa kịp nhìn thấy. Đã phải người ngựa ba chân bốn cẳng lao về bảo vệ nhà cửa đất đai. Tài sản của bọn chúng sắp bị xung công quỹ đến nơi rồi.



Hắc Nhị Vương lúc này ngồi trong thư phòng. Khuôn mặt hắn cả ngày đều cười rất đáng sợ. Gia nhân cùng cận vệ trong nhà đều phải tránh xa hắn . Cũng không ai dám hỏi vì sao tự dưng hắn lại vui vẻ như thế. Hắn cầm trên tay một miếng khăn đen tuyền. Nụ cười trên môi hắn tắt dần rồi rơi vào suy tư. Tân sủng Bội Khương mà hắn mới đem về là một mỹ nhân vùng Tân Cương rất xinh đẹp. Đôi mắt màu hổ phách trong vắt của nàng ta khiến hắn vô cùng yêu thích. Hiếm có nữ nhân nào được bước vào thư phòng của hắn. Nhưng nữ nhân này có thể coi là ngoại lệ.



Nàng ta có mái tóc vô cùng mượt mà, làn da cũng đặc biệt non mịn. Khả năng đánh đàn tranh của nàng ta cũng là nguyên nhân khiến Hắc Nhị Vương đem nữ nhân này về phủ. Bội Khương cũng rất nghe lời. Khi không sẽ ngoan ngoãn ngồi tại một góc gian phòng. Khi có lệnh sẽ gầy đàn cho hắn nghe.



Hắc Lang vốn đã không còn tâm trạng nghe đàn nữa. Nhạc vào tai hắn giống như đi từ bên này qua bên kia. Chỉ sợ nữ nhân kia đánh đứt cả tay cũng không biết hắn vốn chẳng hứng thú. Bội Khương im lặng quan sát hắn. Tay vẫn gảy đàn khúc "Thiên Cầm Họa Vũ''. Tiếng đàn từ thanh tao trong trẻo rồi chợt ai oán như rớt xuống vực thẳm. Hắc Lang cắt đứt mạch suy nghĩ quay người nhìn nữ nhân đang đàn kia.

Nữ nhân xinh đẹp đó cũng dừng lại tiếng đàn:

- Vương gia đã không có tâm trạng nghe đàn, tiểu nữ xin phép lui xuống.



Bội Khương im lặng cúi người hành lễ rồi ôm theo cây đàn rời đi. Hắc Lang lúc này mới bật cười càng đáng sợ.





- Người đâu, đem nữ nhân này ra đánh gãy tay. Rồi thỉnh Vũ Gia Tiểu Thư đến đây.



Bội Khương lúc này mới bàng hoàng quỳ xuống.



- Vương gia, tiểu nữ có tội, cầu Vương gia bỏ qua cho tiểu nữ.... Tiểu nữ sẽ đàn...sẽ đàn đến khi ngài vừa lòng...



Mặc cho nữ nhân cầu xin khẩn thiết. Hắc Nhị Vương vẫn im lặng nhếch môi. Khuôn mặt càng trở nên u ám.



Ôn Nhiên Thần giờ phút này đang chế dược trong phòng luyện đan của Vũ Gia Phủ. Cô đã làm hỏng gần vài trăm cây dược liệu trăm năm vẫn không thể chế ra dịch dung hoàn hảo như của Tuyết Liên hoa. Tất cả dịch dung dược chỉ duy trì được dung mạo vài canh giờ.



A Cát từ tiền viện vội vàng chạy về phía phòng luyện đan của Vũ Thanh Thanh



- Tiểu thư... Có chuyện gấp, Hắc Nhị Vương ra lệnh triệu cô đến phủ chữa bệnh cho một tiểu phi.




Ôn Nhiên Thần tiếp tục nghiền dược liệu khô. Đôi mắt xanh bạc thoáng qua tia khinh bỉ. Trong lòng đã vô thức cười nhạo. Cái tên đại nam nhân lục dục đã hỏng kia làm gì có chuyện lập phi. Hắn chính xác là lập trại nuôi sủng vật thì đúng hơn. Không biết lần này là ai xấu số bị hắn đem ra hành hạ. Hồi ở trong phủ Hắc Nhị Vương cô đã vô số lần nhìn thấy những chuyện không nên thấy.



Tất cả sủng nữ hắn thu nhặt về đều bị hắn nuôi như động vật. Hắn vốn không có yêu thương hay sủng hạnh bất kì nữ nhân nào, mà chỉ vui thú hành hạ thân xác kẻ khác mà thôi. Rất nhiều lần cô đã thấy được các nữ nhân khiến hắn không vừa ý đều bị hắn sai người đem họ xuống trừng phạt rồi đuổi đi.



Nhưng hắn cũng chẳng quan tâm quân lính của hắn trừng phạt sủng vật của hắn ra sao. Là đánh đập hay cưỡng bức, tất cả nữ nhân xấu số đó giống như những món hàng hết giá trị sử dụng. Nữ nhân mà hắn thu nạp về lần này tuy không phải là phi tử của hắn. Nhưng nếu nàng ta được hắn cứu chữa sau khi chơi đùa ắt hẳn nàng ta vẫn còn giá trị đối với hắn. Ôn Nhiên Thần dừng động tác tay. Trong đầu đã nảy lên một số kế hoạch. Nếu thật sự nữ nhân kia có thể khiến hắn đem lòng thương hoa tiếc ngọc. Thì khả năng cô ta trở thành điểm yếu của hắn cũng rất có thể xảy ra.



Điểm yếu của Hắc Lang sao? Một kẻ như hắn nếu bắt được điểm yếu coi như đã khiến hắn mất nửa cái mạng. Ôn Nhiên Thần hướng bên ngoài lên tiếng:



- A Cát, chuẩn bị xe ngựa, cùng ta đến Hắc Nhị Vương Phủ.




- Vâng thưa tiểu thư.



Ôn Nhiên Thần gom phần dược liệu đổ vào một bình sứ nhỏ. Từ trong ngực áo cô lấy da một viên Bạch Liên đan. Sau khi nuốt xuống đan dược. Đôi mắt xanh bạc giống như lúc trước đổi sang một tầng xanh trong trẻo. Khuôn mặt phấn nộn căng mịn hồng hào đã đẹp lại càng thêm thanh khiết nhu thuần. Cô thay bộ y phục đen đang mặc trên người bằng một bộ trang phục màu xanh ngọc bích. Khí tức u ám trên cơ thể cũng bị đè nén lại. Nguyên khí đã dễ dàng đồng nhập với thân thể.


Xe ngựa đã được chuẩn bị. Cô cùng A Cát và nữ hầu bước lên xe. Khuôn mặt xinh đẹp cũng được che lại bằng miệt miếng khăn xanh ngọc. Tất cả hành tung của cô đều vừa vặn lọt vào tầm mắt của một nam nhân gần đó. Nam nhân áo đen mau chóng biến mất sau làn mái nhà.



Hắc Nhị Vương Phủ ngay lúc này là tiếng kêu hét thảm thiết của mỹ nhân Bội Khương, cả cánh tay của cô đều bị ghìm kẹp đến vỡ nát toàn bộ xương ống. Đau đớn chạy dọc toàn bộ thân thể khiến cổ họng khóc không ra tiếng chỉ có đau đớn chèn lên đau đớn. Hắc Lang lúc này mới lạnh lùng đem một chút rượu nặng đến bên dốc xuống cổ họng nữ nhân khiến cô ta lập tức rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa say. Đau đớn cũng không còn rõ ràng nữa. Cô ta được đưa đến một căn phòng rộng lớn. Tứ phía đều được căng bạch gấm. Đây là một trong những căn phòng xa hoa bậc nhất của Vương Phủ. Chỉ đáng tiếc mỹ nhân kia không thể tận hưởng không gian này.



Hắn vẫn như mọi lần, toàn tận mặc một thân y phục đen tuyền. Khí tức Vương Giả trên người hắn càng nổi bật. Một cận vệ áo đen của hắn xuất hiện:



- Vương gia, Vũ tiểu thư đang chờ ngoài tiền viện.



Hắc Lang khẽ gật đầu. Khóe môi đã bất giác cong lên



- Dẫn cô ta vào trong.



Ôn Nhiên Thần bước dọc theo hành lang. Cô muốn xem thử nữ nhân kia bị hắn hành hạ đến mức nào. Khi vừa bước đến nơi. Ôn Nhiên Thần cũng chưa vội bước vào trong. Chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài. Cô cảm thấy mùi rượu mạnh rất quen thuộc. Đây là loại rượu mà cô đã bị chuốc trước khi bị bắt ra sân đấu lần đầu tiên. Loại rượu này khiến cho tinh thần người ta nửa tỉnh nửa mê. Mùi hương ám ảnh này đã khiến tâm trạng của cô trở nên tồi tệ. Cô bất giác siết chặt bàn tay. Đôi mắt vô thức chuyển sang một tầng xanh bạc lạnh lẽo.