Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ - Chương 18: Triệu hồi




Cái chết của Thập Tam Vương đã gây nên cơn chấn động lớn cho triều đình. Cha của hắn là Bắc Triều đại tể tướng Vu Kiệt vì bị liệt nửa người nên không thể đến Tây Môn Đông Thành nhìn con trai lần cuối. Nhưng ông ấy vô cùng đau buồn cùng phẫn nộ.



Thập tứ vương và thập tam vương là hai người con trai khiến ông ta tự hào nhất. Thập tam Vu Ngọc cũng là người hiểu đạo lí nhất. Nghe tin con trai ông ta bị ám sát mà bỏ mạng chỉ trong một đêm đã khiến ông ta bạc trắng cả mái đầu.



Thập Tứ Vương cũng không thể chợp mắt. Hắn vẫn túc trực bên linh cữu sư huynh của mình. Trong đôi mắt phảng phất nỗi buồn cùng căm phẫn. Sau hai ngày nữa hắn quyết phải tìm ra hung thủ và kẻ đứng sau chuyện này. Hắn mới có thể an lòng đưa linh cữu anh trai hắn trở về Bắc Yến.



Sáng nay Hắc Nhị Vương đã bị triệu hồi vào trong cung. Cũng đã lâu rồi hắn không hồi cung. Nơi này luôn mang cho hắn một loại cảm giác khó chịu. Thâm cung thị phi, thái hậu thâm độc, hoàng đế bất tài. Quốc gia này nếu không có hắn chèo chống e rằng đã sớm nước mất nhà tan.



Buổi chầu hôm nay bá quan văn võ đã sớm có mặt. Không khí đại điện vô cùng ngột ngạt, và khi Hắc Lang bước vào. Khí tức lạnh lẽo trên người hắn càng làm nơi này trở nên căng thẳng. Không có hành lễ, cũng không có một tên nào dám lên tiếng yêu cầu hắn. Hắn mặc một trường bào màu đen tuyền, trên đai lưng có đeo một miếng ngọc bội ngũ sắc. Mái tóc đen cũng buông xõa sau lưng. Khuôn mặt cao ngạo bình thản ngước lên vị Thái Hậu vừa tham vấn.



- Hắc Nhị Vương đã quên hết lễ nghi cơ bản rồi hay sao?



Vị Thái Hậu này tuy đã ngoài 30 tuổi nhưng dung nhan chỉ như tròn đôi mươi. Bà ta hiện đang lên triều cùng Hắc Đế. Hắc Đế vốn là một người chính trực nhưng quyền lực triều đình đều bị bà ta thâu tóm trong tay, tấu chương muốn duyệt cũng cần xin chủ kiến của bà ta.



Hắc Lang khẽ mỉm cười, hắn chắp hai tay:



- Cung kính Thái... Hậu. Thái Hậu Thiên tuế



Từ Thái... Hậu đặc biệt được nhấn mạnh. Ai cũng biết chuyện tiên đế lập thái tử phi của hắc đế hiện tại lên làm hoàng hậu. Khi tiên đế băng hà, cô ta cũng trở thành thái hậu. Điều này luôn là cấm kị của hoàng cung không ai dám nhắc lại. Ngay cả hiện tại việc thái hậu tư thông với Hắc Đế ai cũng biết nhưng cũng không ai dám lên tiếng. Lời nhắc nhở này của Hắc Nhị Vương như châm biếm người đàn bà kia. Điều này đã thật sự chọc giận bà ta.



- Đã lâu không gặp, ngươi vẫn không coi ai ra gì. Sự việc Thập Tam Vương bỏ mạng tại Tây Môn Đông Thành sẽ gây họa lớn cho triều đình. Phận làm người bảo hộ sứ giả như ngươi lại tắc trách, tội lỗi này ngươi tự gánh đi.



Bầu không khí trở nên im lặng, Hắc Nhị Vương khẽ bật cười, gương mặt anh tuấn của hắn tuy cười mà không cười. Đáy mắt của hắn vẫn là cái nhìn thâm sâu. Khiến vị mẫu nhi thiên hạ kia cũng không khỏi ngứa ngáy tâm can.



- Nội trong 2 ngày sẽ điều tra rõ ràng. Nếu không thể bắt tên thích khách đó..... Bản Vương sẽ chịu mọi tội hình.



Lời nói vừa dứt, Hắc Nhị Vương đã hất tà trường bào quay lưng ra khỏi quỷ môn quan. Từ lúc hắn bước vào cho đến lúc hắn đi ra ai cũng không dám thở mạnh. Bọn họ biết cho dù lần này tra không ra hung thủ. Cũng không thể làm gì hắn ta.



Bắc Yến có đánh đến cũng như châu chấu đá xe. Hơn 10 năm nay Tây Môn Đông Thành mà hắn xây dựng đã trở nên cường hãn và mạnh mẽ. Bọn họ tự hỏi, nếu hắn muốn trở lại triều chính lật đổ Hắc Đế để lên ngai vàng..... Bọn họ cũng sẽ không ngần ngại trải thảm lụa cho hắn bước lên long kỷ.



Ở phía Tây Thành, Ôn Nhiên Thần đã thay thường phục, khuôn mặt cũng được che đi bằng một lớp khăn mỏng. Khi cô ta bước ra khỏi hắc điếm, một con bạch điểu nhẹ nhàng đậu trên bả vai cô ta, dưới chân nó là một mẩu giấy nhỏ:



Giờ Tý, ngoại thành



Nữ nhân nhanh chóng lẩn vào đám đông. Đến khi xác định không còn tên ám vệ nào theo dõi, cô ta bước vào một tiệm thuốc nhìn lão lang kia :



- Tiệm của ông có Bạch Liên trăm năm không?




- Vị cô nương này đùa sao, Bách Niên Bạch Liên là loại thần dược vô cùng quý hiếm, nếu có thì ta còn phải ngồi đây bán thuốc sao??



Ôn Nhiên Thần lấy từ trong người ra một túi bạc lớn, bên trong đều là Bạc nguyên chất, tổng cộng có đến 50 nén.



Khi thấy nhiều tiền đến như vậy, lão ta đã hoàn toàn mất kiểm soát... Tay lão run run định chạm vào chỗ Bạc kia thì một tay Ôn Nhiên Thần đã chặn trước:



- Giao hàng nhận bạc



Giọng điệu mạnh mẽ của cô ta khiến hắn cả kinh... Quả thực hắn có Bách Niên Bạch Liên. Loại dược liệu quý này hắn mua lại từ một vị lãng khách. Ông ta bán lại đóa bạch liên đó với giá 10 đồng bạc. Ông ta cũng nhắc hắn là



- Nếu có một vị cô nương nào đến hỏi mua thì hãy bán cho cô ta. Loài hoa này rất ít người biết. Chắc chắn không thể bán nhầm.



Hắn cảm thấy kì lạ thay nhưng vì món hời trước mắt, hắn không ngừng tham lam:



- ta thật sự không có Bạch liên hoa mà cô nói...



Ôn Nhiên Thần rút từ trong người ra một con dao găm lớn, cô đặt con dao lên bàn, tay đã cầm sẵn cán dao, sát khí tỏa ra cả căn phòng.




- Bán hay không ông có thể chọn.



Lão ta tất nhiên là tham tiền, nhưng lão cũng yêu mạng mình, lúc này lão mới nhìn rõ nữ nhân trước mắt có một đôi mắt xanh bạc lạnh lẽo. Quái nhân.... Ruột gan hắn đã co thắt, hắn cúi xuống âm kỷ của sàn gỗ nâng lên một chiếc hũ lớn, khi chiếc hũ được bê lên, một mùi hoa sen dịu mát lan tỏa khắp căn phòng, bông hoa vẫn còn tươi và nguyên vẹn, Ôn Nhiên Thần nhìn hắn, cô ta lập tức nâng con dao lên :



- Việc này nếu dám truyền ra ngoài, ta sẽ quay lại lấy mạng ông.



- Ta không dám, cho ta mười cái mạng cũng không dám.



Ôn Nhiên Thần nhìn một lượt các ô dược, cô đẩy túi bạc ra trước mặt lão:



- Số tiền này có đủ cho ta dùng số dược liệu kia và phòng pha chế của ông hay không?



Lão lúc này mặt mày đã xanh lại hóa trắng, lão gật đầu rồi nhanh chóng mở cửa phòng pha chế thuốc kia.

Ôn Nhiên Thần tự tay chọn ra một số loại dược liệu. Loại thuốc dịch dung kia đã sắp hết, nếu cô không nhanh chóng pha chế thì sẽ gặp rắc rối.

Sau hơn nhiều giờ đồng hồ, đóa bạch liên đã bị cô nghiền thành bột phấn, cùng nhiều nguyên liệu khác trộn lẫn, vẫn không đủ dược liệu để hoàn thành nó. Xem ra cô thật sự phải ra khỏi thành.



Giờ Tý vừa điểm, ánh trăng bàng bạc soi lên bóng cây, cả màn đêm bao phủ bởi một ánh sáng mờ ảo. Ôn Nhiên Thần lại mặc lên người một bộ đồ đen, mặt cũng được che lại. Việc khó khăn nhất bây giờ chính là ra khỏi thành. Thập Tam Vương vừa chết, việc canh phòng ngày càng nghiêm ngặt. Nhìn từ xa có một cỗ xe ngựa đi đến. Nhìn đoàn xe cô có thể thấy gia thế của họ không tồi, đằng sau là rất nhiều bao hàng lớn nhỏ. Trong xe có hai nữ tử. Đi bên cạnh là vô số gia nhân. Chắc chắn là tiểu thư nhà nào đó có việc xuất thành.




Ôn Nhiên Thần nhanh chóng nhảy lên thùng xe. Từ đằng sau liền leo lên cỗ kiệu lớn mà không để ai phát hiện. Nữ nhân trong kiệu định hô hào liền bị cô bịt miệng đánh ngất. Cô lấy trong người ra một viên giải đan. Gỡ bỏ lớp dịch dung trên khuôn mặt rồi thay lên người trang phục của nữ nhân kia.



Khi xe đi đến cổng thành, rất nhiều binh lính đã chặn lại, một vài tên gia nhân đã chạy lên trình giấy tờ cùng kim bài xuất hành.



- Bẩm các vị, tiểu thư Vũ Gia nhà chúng tôi chịu trách nhiệm vận chuyển một số dược liệu ra ngoài thành, việc này đã được trình báo lên huyện lệnh đại nhân và nhận được con dấu đồng ý.



Vài tên lính đã lục soát ra sau xe hàng, chúng chạy lên bẩm báo



- Bẩm đại nhân, không phát hiện điều gì khả nghi, sau xe đúng là dược liệu được chuyển cho quân lính ngoài thành.



Tên cầm đầu đã tiến đến cỗ xe ngựa, Ôn Nhiên Thần lúc này đã nghe được toàn bộ câu chuyện, hai nữ nhân trong xe một người đã bị cô ép xuống hòm để ngồi lên, một người đã tựa vào người cô như đang ngủ. Hắn tiến lại càng gần, cô lên tiếng:



- Người đâu, bọn họ đã khám xét xong chưa, chúng ta cần đi sớm để kịp giao hàng.



Đám giai nhân của phủ Vũ Gia vốn không được tiếp xúc nhiều với tiểu thư nhà họ. Chỉ có a hoàn theo hầu là được tiếp xúc với tiểu thư. Cho nên chúng cũng không hề nhận ra giọng nói kia khác lạ đến mức nào.



Tên tiểu quan đã bước đến bên cỗ xe, hắn vạch tấm rèm che:



- Tiểu thư, đắc tội rồi, vi chức chỉ khám xét theo lệnh.



Khi tấm rèm được kéo ra, tên tiểu quan kia đã hoàn toàn ngẩn ngơ trước mĩ nhân trong cỗ xe. Dưới ánh trăng mờ ảo, làn da nàng đẹp tựa bạch ngọc tinh khiết, đôi mắt xanh bạc tuyệt đẹp khiến nhan sắc nàng ta càng trở nên yêu kiều. Đẹp... Thật sự đẹp đến mức hắn không nói nên lời, mái tóc đen mượt óng ả xõa xuống sau bờ vai trắng ngần. Tà áo mỏng lộ ra xương quai xanh thanh mảnh tinh tế. Tiểu nữ bên cạnh đã tựa lên vai mĩ nhân ngủ ngon lành.



- Tiểu nha hoàn có thói quen ngủ sớm, ngài đã khám xong rồi, xin đừng làm phiền giấc ngủ của nàng ấy.



Khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên, thần thái lại tựa như yêu nghiệt. Vẻ đẹp này hắn căn bản không thể chống đỡ, cả đời hắn đây là lần đầu tiên gặp được người đẹp như thế. Hắn lưu luyến nhìn nàng ta rồi cũng không đành lòng buông xuống tấm mành



- Xin tiểu thư thứ lỗi, vi chức sẽ mở thành ngay.



Ôn Nhiên Thần mỉm cười, khẽ gật đầu. Thành vừa mở, đôi mắt cô bất giác đanh lại. Thật quá may mắn đi. Lần này phải đắc tội với Vũ Gia tiểu thư rồi. Cô nằm bên dưới hòm chắc không thoải mái. Chờ ra khỏi thành sẽ cho cô ra ngoài.



Chuyến xe ngựa của nhà Vũ Gia vừa ra khỏi thành. Cổng thành cũng lập tức đóng lại.



Sau này thiên hạ đồn thổi tiểu thư Vũ Gia Vũ Thanh Thanh đẹp tựa thần tiên,đẹp nhất Tây Môn Đông Thành... tiếng lành đồn xa, rất nhiều hào môn thế gia đến cầu hôn. Vũ Thanh Thanh vốn cũng xinh đẹp, nhưng lại là một nàng mọt sách yêu dược liệu hơn cả yêu bản thân. Nàng ta có vẻ đẹp thanh thuần và dịu dàng, nói là đẹp nhưng cũng vô cùng đại trà. Không thể nói là đẹp nhất. Sau này khi các công tử vương gia đến gặp được nàng ta đều không tránh khỏi thất vọng.