Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ - Chương 14: Quý tộc Nam Bắc Triều




Hôm nay khu vực Đông Thành vô cùng náo nhiệt, Đại tướng quân Hắc Hùng cùng cha của hắn là Hắc Long dẫn theo 300 binh lính tinh nhuệ ra đầu thành nghênh đón khách quý.



Đoàn xe ngựa dát bạc cùng mành gấm trắng thêu hoa đỏ đi vào . Hai con bạch mã vô cùng đẹp mắt dẫn đầu đoàn người, trên lưng ngựa là hai vị hoàng tử của Bắc Yến, tướng mạo vô cùng xuất trúng.

Trong xe ngựa đầu tiên là Tam Vương của Bắc Triều. Hắn nổi tiếng là người thích màu trắng. Từ ngựa cho đến trang phục tất cả đều nhuộm trắng một mảng Đông Thành. Hắn cũng nổi tiếng là một kẻ ham mê nữ sắc, cỗ kiệu to lớn của hắn chứa đầy nữ nhân.

Đi sau là cỗ xe của Thập tam và thập tứ vương, hai người này được xem là nhị đại nhân tài bảo vật quốc gia của Bắc Triều. Một văn một võ, kẻ học nhiều trên thông thiên văn, dưới tường địa lí. Kẻ tham chiến nhiều, trận đánh nào cũng có xác quân địch chết dưới đao của hắn. Có thể xem là nhị đại trân bảo giữa đống hỗn độn màu trắng này.

Hắc Hùng hôm nay mặc quân trang, thân hình vạm vã của hắn như bó siết lấy trang phục tôn lên bộ giáp chiến bằng sắt. Con hắc mã của hắn thong dong đi vào đoàn người. Vẻ ngoài đẹp mắt của hắn khiến không ít dân nữ phải la hét.

Khuôn mặt tuấn mĩ mang theo ánh nhìn hữu nghị chuẩn mực, hắn bước xuống yên, hai tay hành lễ trước đoàn người:

- Cung nghênh chư vị, đi đường vất vả rồi.

Hai vị hoàng tử đi đầu, cũng giơ tay đáp lễ, chỉ là không đáp trả lại lời hắn. Có vẻ hai tên này vẫn còn để bụng chuyện năm xưa.

Hắn được cử đi Bắc Triều, trong trận giao hữu võ thuật đã lỡ tay đánh cho hai tên đó thành đầu heo. Nghĩ đến chuyện cũ, Hắc Hùng lại bất giác không nhịn nổi cười. Nụ cười của hắn vô cùng đẹp mắt. Chỉ sợ chọc tức người mà người ta không làm gì được.



Đoàn người tiếp theo là của Nam Yến, đám người cũng ít phô trương hơn hẳn. Tứ Vương của Nam Triều còn khách khí xuống kiệu hành lễ.

Lần này Nam Triều cũng có năm đại quý tộc tham gia giao hữu, nhưng đặc biệt ở chỗ, cả năm người đều là Vương gia đương triều, tam, tứ, lục, thất, cửu. Cả năm người đều là những bậc nhân tài hiếm có. Chỉ là Nam Triều trước giờ không hề phô trương danh thế. Làm việc gì cũng rất kín kẽ hiệu quả. Xét về mặt này, đối với quốc gia chỉ có lợi chứ không có hại.

Trống càng kêu to thì bên trong càng rỗng, tiếng kêu càng trầm thì bên trong càng nặng. Việc giao hữu lần này e là không nói được gì với bên Bắc Triều.



Hắc Nhị Vương ắt hẳn có dự liệu, mới tổ chức giao hữu ở Đấu Lang Trại. Nghĩ đến đoạn hôm nay có thể gặp lại nữ nhân hoang dã kia, trong thâm tâm đại tướng quân của chúng ta đã đứng ngồi không yên. Chính là nóng như lửa đốt, mong mỏi đoàn người đi nhanh lên một chút.

Cha của hắn cưỡi con Ngân Mã nhìn sang con trai mình có vẻ cao hứng hơn ngày thường, trong lòng cũng không khỏi lo lắng. Tên gia hỏa này làm việc tuy dứt khoát nhưng tính tình lại bốc đồng, nóng nảy, hôm nay cùng hắn ra đón sứ giả Bắc Yến cùng Nam Yến cũng là sợ hắn gây ra chuyện.

Nhớ đến chuyện xưa một mình hắn xông vào ranh giới quốc gia đốt trụi đền xã tắc để tìm ra quân địch chạy trốn. Đã châm ngòi chiến tranh ròng rã 2 năm trời. Tuy có thắng lợi nhưng tính tình này không thể gây nghiệp lớn. Phải chi hắn được một phần lãnh đạm như Hắc Lang. Thì phần đời còn lại lão ta cũng không còn sợ lên huyết áp nữa.



Đoàn người vừa đi khỏi, cổng thành cũng quyết định đóng lại. Lần này hội đấu kéo dài 3 ngày. Người của Bắc Yến được bố trí nghỉ ngơi tại Hắc Nhị Vương Phủ. Còn người bên Nam Yến thì ngự tại phủ tướng quân.



Đấu Lang trại náo nhiệt hơn hẳn ngày thường. Từ hậu đài đến lầu gác đều được sơn son thếp bạc. Đến bông lụa trang trí cũng là đệ nhất tơ lụa Mộc Đồng. Đoàn người trực tiếp đi thẳng vào sân đài, tứ phía cũng được an bài quần chúng hò hét nghênh đón. Khiến người dưới sân cũng không khỏi vui thích.

Hắc Nhị Vương bước từ Hậu đài lên lầu gác. Hôm nay hắn vẫn chọn y phục đen tuyền, viền cổ áo được thêu hoa văn tinh xảo, hắn khoác lên vai một tấm da thú thượng hạng. Làn da nâu đồng cùng khí tức bức người tỏa ra khiến đám đông không khỏi cảm thán. Vẫn là Hắc Nhị Vương anh tuấn đệ nhất.

Một lúc sau, hai sủng nữ mặc hồng y, thân hình bốc lửa lả lướt bước tới bên cạnh hắn, ngoan ngoãn nép bên đùi hắn.

Đi ra sau đó là Bạch Quận Chúa, hôm nay cô ta mặc một thân bạch y, thần thái xinh đẹp thoát tục giống như thanh tẩy nơi này. Tuy xinh đẹp đến rung động lòng người nhưng khuôn mặt lạnh lùng của cô ta cũng khiến người ta phải rùng mình.

Có lẽ chỉ có vẻ hoạt bát dễ thương của Bát Vương là khiến người ta thấy dễ chịu, vẻ khôi ngô thuần khiết ấy chính là chân mệnh thiên tử trong lòng các niên phụ.

Hắc Ngư cũng không để ý đến tầm quan trọng của lần gặp gỡ này, hắn mặc một bộ trang phục tím sẫm đơn giản, hôm nay còn đặc biệt cầm theo một chiếc quạt tím họa sơn thủy. Chắc để tiện che mắt trước cảnh chém giết.



Hắc Hùng đủng đỉnh trên lưng ngựa, hắn cũng là người cuối cùng bước vào Đấu Lang Trại. Nụ cười ngạo nghễ bất cần của hắn luôn túc trực trên khóe môi, bộ áo giáp đã được thay thế bằng một tấm áo choàng gấm xanh trầm. Màn tiếp đón long trọng này vốn phải có mặt của thiên tử, nhưng vì căn bản Hắc đế không có gan xuất hiện tại nơi này, việc chính sự đã đẩy lên vai Hắc Nhị Vương cả rồi.



Hắc Lang âm trầm nheo mắt, hắn đứng dậy đưa tay hành lễ với đoàn người. Rồi làm động tác mời khách lên lầu gác. Lầu gác hôm nay cũng đặc biệt được mở rộng, có thể chứa hơn 100 người. Chính diện là bốn đại quý tộc quốc gia. Cánh phải là Bắc Triều, cánh trái là Nam Triều, tất thảy nền đá đều được trải thảm lông thú, ghế dựa cũng được bọc lông thú đẹp mắt.

Căn gác có mái che rộng, từ trên có thể quan sát tất thảy, nhưng bên dưới lại không nhìn thấy bất cứ điều gì.



Tam vương Bắc Triều khi vừa bước lên lầu gác đã bị hai sủng nữ bên cạnh Hắc Lang thu hút. Chết tiệt, chỉ là sủng nữ mà lại xinh đẹp động lòng người như vậy. Hắn nhìn lại đám nữ nhân đi bên cạnh mình không khác nào một mớ hỗn độn. Trong lòng chưa hết ganh ghét thì tầm mắt hắn đột nhiên chững lại trên người nữ nhi mặc đồ trắng bên cạnh Hắc Lang.



Tiên nữ, đúng là tiên nữ, cái vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết này là sao, là sao, tại sao lại có một đại mĩ nhân xinh đẹp đến nhường này, cả đời hắn cũng không ngờ được con mắt mình có thể mở rộng. So với song sủng của Hắc Nhị Vương, nữ nhân này tựa như viên dạ minh châu tỏa sáng tâm hồn hắn, Tam Vương hắn nhịn không được liền đưa cặp mắt đào hoa chính diện thưởng thức nữ nhân này:


- Xin hỏi.. Vị này là..

Hắn không ngại ngùng bước tới hỏi thăm nữ nhân này. Hắn cũng được xét vào diện có vẻ ngoài đẹp mắt, chỉ là không thể so sánh với các mĩ nam tử ở đây. Nhưng khuôn mặt thì chắc chắn đào hoa bậc nhất, khi hắn nhìn một ai đó giống như nhìn người ta khỏa thân lộ liễu, đáy mắt đã hiện lên sự phàm tục thô thiển.

Bạch Thiên Nhan ngước nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng. Khuôn mặt xinh đẹp nhường này tại sao đôi mắt lại lạnh lùng đáng sợ như vậy. Tâm khảm tam vương như bị ai đó hất cho một chậu nước.

Hắc Nhị Vương khẽ nhếch môi, hắn đứng dậy khách khí hành lễ, cũng tiện trêu chọc Bạch Thiên Nhan một phen:

- Tam Vương đã lâu không gặp chắc ngài không nhận ra Quận Chúa Bạch Thiên Nhan?




Tam Vương vừa nghe thấy tên nữ nhân này thì toàn thân cứng đờ. Hắn đã sống trên đời 28 năm dù thời gian có trôi đi nhanh đến đâu, thì hắn cũng không bao giờ quên được cái tên Bạch Thiên Nhan.

Năm đó Hắc Hùng và một nữ nhân cùng đến Bắc Yến tham dự giao hảo võ nghệ. Mĩ nhân này khi đó chỉ là một đứa trẻ chưa phát dục. Sau lưng đeo một cung tiễn đỏ thẫm, một lần rút 8 mũi tên bắn chết 8 nữ nhân bên cạnh hắn...góc bắn chuẩn xác đến mức thiếu chút nữa hắn cũng quy tiên rồi. Chỉ vì 8 nữ nhân kia đã ngu xuẩn khiêu khích cô ta, châm chọc cô ta giống đàn ông. Thật không ngờ...



Nhìn cái vẻ mặt đờ đẫn của Tam Vương, Hắc Nhị Vương không che giấu ánh mắt châm chọc. Khóe môi cong lên càng cao.Hắc Lang cho người dẫn nam nhân đã hóa đá này trở về chỗ ngồi vẫn không quên nhìn Bạch Thiên Nhan đến ngây ngốc.

Hắc Hùng cũng khúc khích nhìn sang Bạch Thiên Nhan. Bạch Quận Chúa đã đen cả mặt, bộ dáng xinh đẹp nhưng tính cách quá dễ nổi nóng. Vẻ đẹp sát thương của cô ta khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Không chỉ có Tam Vương mà các vị vương gia khác của cả Bắc Yến và Nam Yến khi trông thấy Bạch Thiên Nhan cũng thơ thẩn cả người. Với tình cảnh này, lần giao hữu này e là Bạch Quận Chúa không thoát khỏi liên hôn.



Sau khi bàn rượu dâng lên. Đấu Lang Trại chính thức khai màn. Bỗng nhiên cận vệ của Hắc Lang từ đâu xuất hiện. Sau khi nghe được tin tức thì sắc mặt của Hắc Lang đã trở nên khó coi. Nữ nhân kia thật không biết điều. Chỉ trong hai ngày đã dọn dẹp sạch sẽ trại đấu. Cô ta không hề giết thêm một ai nhưng những kẻ bị cô ta động đến thương thế vô cùng nặng, tứ chi gãy rụng, sợ là chẳng còn ai lên đấu cùng cô ta được nữa.

Hắn vốn không định để cô ta đấu mở đầu. Cũng không muốn thả dã thú ra ngay nhưng cô ta đã không nghe lời như vậy. Hắc Lang u ám ra thủ lệnh cho cận vệ.



Vài phút sau, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô ta ở trại đấu này, cơ thể cao gầy bị xích lại cả hai tay lẫn hai chân, mái tóc đen che phủ toàn bộ gương mặt. Cô ta đứng đó cô độc kích thích thị giác của tất cả mọi người.